Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com!
Cô xoay người muốn rời đi, ở phía sau cô, anh bất đắc dĩ thở dài: “Em đó! Mãi mãi đều là một đứa trẻ con không lớn được!”
Mạt Mạt quay lưng lại với An Nặc Hàn, đó là lý do vì sao anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế như từ góc độ của Thâm Nhã, cô có thể vừa khéo trông thấy được vẻ tức giận cứng đờ trên mặt Mạt Mạt.
“Có mà anh già quá rồi ý, quá khác với em! Không! Bốn tuổi đã khác biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt…”
Thâm Nhã ôm lấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng. Bởi vì cô không muốn thấy rõ ràng hơn giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạt Mạt…
Cô không biết An Nặc Hàn bình thường có nói nhưng lời này hay không, nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhất định đã làm tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.
Đêm đó An Nặc Hàn không quay trở lại, anh một mình ngồi trên bờ cát, dùng ngón tay vẽ cái gì đó trên cát.
Mây đen che khuất ánh trăng, nhìn chẳng rõ bức hình anh đang vẽ.
Tô Thâm Nhã lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trên giá, mở ra. Từng tấm hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giải thích cho cô chuyện xưa ấm áp.
Tấm thứ nhất, An Nặc Hàn nhìn qua chỉ có hơn 10 tuổi, ôm trong ngực một đứa bé sơ sinh thật dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé, cười với anh, đôi mắt mọng nước còn chưa kịp khô nước mắt…
Tấm thứ hai là một bức ảnh ngày bé gái chọn đồ vật đoán tương lai, tất cả các đồ vật đều bị quăng ném lung tung… Cô bé cố gắng vươn tay nắm chặt ống tay áo của anh, cười với anh…
…
Mở ra trang thứ hai, cô bé đã biết đi. An Nặc Hàn nắm tay cô bé đi trên bờ cát, cô bé không theo kịp bước chân của anh nhưng không hề bỏ cuộc, cô bé vội vàng cầm chặt tay anh, lảo đảo bước theo anh…
Về sau, cô bé ngồi trên hòn đá ngầm bên bờ biển, thu nhặt mấy con ốc biển đang mắc cạn, trên khuôn mặt tươi cười mũm mĩm đã có thể thấp thoáng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Mạt Mạt. An Nặc Hàn ngồi trên bờ cát cách đó không xa, lấy ngón tay vẽ hình, vẻ mặt của anh rất chăm chú, thế nhưng hình ở trên cát chính là một con mèo Garfield đầu cực lớn, ngũ quan hoàn toàn biến hình.
Lật đến trang thứ ba, Tô Thâm Nhã bị mấy bức hình làm kinh ngạc đến ngây người.
Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, Mạt Mạt nằm tại một nơi phủ đẩy những cánh hoa trắng, gối đầu lên chân An Nặc Hàng mà ngủ, anh cần thận đẩy cánh hoa đang dính vào môi cô bé ra ngoài, anh 18 tuổi lại càng thêm tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh lộ ra tính cách trái ngược.
Giữa hè, tiết trời tháng bảy mưa dầm, mưa phùn nghiêng nghiêng, Mạt Mạt giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn, nụ cười rất tươi vì đã vẩy được những giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của An Nặc Hàn, khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, thế nhưng anh lại rất vui vẻ…
Cuối thu, lá phong đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênh mông, An Nặc Hàn đuổi theo Mạt Mạt trong núi, cành cây làm rách váy của cô, cô bé cười càng lúc càng rạng rỡ.
Đông lạnh, giữa đêm tối đất phủ dày tuyết, một khách sạn được trạm khắc giống như một lâu đài trong chuyện cổ tích.
Giữa tuyết trắng ngần, An Nặc Hàn dùng một chiếc áo da lông thật dày quấn chặt lấy Mạt Mạt, ôm vào trong ngực. Mạt Mạt mang vẻ mặt kinh ngạc chỉ lên cực quang trên bầu trời, còn anh thì cố gắng đem cánh tay nhỏ bé của cô nhét vào trong lồng ngực…
…
Tô Thâm Nhã đóng quyển album lại, đi tới bên cửa sổ.
Ánh trăng sáng chiếu rõ hình vẽ trên bờ cát, một con mèo Garfield cười đến vô ưu vô lo…
An Nặc Hàn nói không sai, tình yêu khiến cho người khác cảm động không chỉ có những tình yêu cuồng nhiệt.