Anh không hỏi, vì cô là một đứa trẻ. Một đứa trẻ bất kể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.
Là lỗi của anh, là anh đã biết tình cảm của một đứa thể không thể là thật, anh còn muốn tin tưởng.
Việc đã đến nước này, anh hẳn là cần nên tôn trọng lựa chọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu.
Anh không muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó cô cũng không hề miễn cưỡng anh. Thế nhưng anh nên đối mặt với áp lực từ gia đình thế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì?
Anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
Anh không nhớ rõ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như này đã từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi anh cảm thấy phiền loạn trong lòng, anh đều dựa vào sofa gọi cô một cách đương nhiên: “Mạt Mạt, qua đây đấm lưng cho anh!”
Mạt Mạt sẽ dừng tất cả mọi chuyện đang làm, chạy tới quơ quơ nắm tay nhỏ bé của cô, ra sức đấm vào lưng anh.
Sức lực của cô ấy rất nhỏ, đấm vào người rất yếu, vô cùng dễ chịu.
Nhiều năm như vậy, cô lớn lên từng ngày, phương pháp massage của cô ấy càng lúc càng tốt, nhưng hơi sức lại chẳng hề thay đổi, vẫn yếu ớt như vậy…
Những thứ con người nắm giữ được thật rất nhiều, nhưng lại luôn luôn quên mất bản thân mình đang nắm giữ cái gì.
Đợi đến một ngày, anh mọi thứ của bản thân mình đề bị người ta đào khoét trống rỗng, anh mới ý thức được trái tim anh không biết thất lạc từ lúc nào, ở nơi đâu.
Là khi vừa mới nghe thấy cô ấy say mê hát lên bài hát kia?
Là vào ngày hôm qua, nụ hôn kích động môi lưỡi dây dưa?
Là tại lần đầu tiên xa cách tại sân bay?
Hay là, tại lần đầu tiên anh nghe thấy giọng hát của cô…
Anh không tìm được đáp án.
Biết đâu, có lẽ lại là từ rất lâu rất lâu trước đấy rồi.
Là khi… dưới ánh nắng hè chói chang, anh đánh tennis, cô đầu đầy mồ hôi chạy nhặt bóng giúp anh…
Là khi… trong đêm tối hiu quạnh, anh xem bóng đá, cô cố chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi xem cùng anh…
Thật là, là lúc nào cũng không quan trọng, quan trọng là anh nhận ra đã quá muộn rồi.
***
An Nặc Hàn vừa mới xuống máy may, khởi động điện thoại, ngón tay theo thói quen bấm quay số nhanh “1″. trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở bằng tiếng Anh, nói cho anh biết thuê bao số máy anh vừa gọi đã tắt máy.
Anh mới nhớ tới điện thoại của Mạt Mạt đã bị anh quăng vỡ nát.
Anh gọi điện về cho gia đình, báo đến nơi bình an, sau lại nhận được cuộc gọi của một người bạn, Trịnh Huyền.
“Đoán chắc rằng bây giờ cậu vừa xuống máy bay, nhanh về đi, tất cả mọi người tới rồi, đợi một mình cậu thôi đấy.” Trịnh Huyền ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ.
Tới gần tốt nghiệp, rất nhiều lưu học sinh đều đặt trước vé máy bay về nước, trước khi đi mọi người muốn tụ tập một lần, quyết định đến nhà Trịnh Huyền làm sủi cảo.
Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.
“Tôi lập tức đến ngay.”
Thời gian trôi thật mau, thấm thoát đã qua hai năm rồi.
Còn nhớ khi vừa tới Anh quốc, dự định bắt đầu cuộc sống độc lập, anh một mình kéo theo chiếc vali, một mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus, đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.
Trịnh Huyền đúng lúc đi qua, thấy An Nặc Hàn cầm bản đổ nhìn ngang nhìn dọc, dùng tiếng Anh hỏi anh có phải cần giúp đỡ không.
Anh vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cười ôn hòa, thân thiết một cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: “Người Trung Quốc?”