Lúc hồi tỉnh, cô đang nằm trên nền nhà, trải dưới người cô là áo khoác ngoài của Thành. Cô chống người ngồi dậy, cơ thể rất nặng, chân tay bủn rủn không có sức.
“Tôi ngủ rất lâu à?”
Thành ngồi bên đàn piano nhìn về phía cô, ánh vàng trong đôi mắt tựa như ánh mặt trời chiếu trên hoa bỉ ngạn.
“Xin lỗi!” Anh chân thành nói với cô.
Cô cười lắc đầu. “Đều tại tôi không tốt, tôi tới quá muộn.”
“Hôm nay chắc cô đã mệt rồi, tôi đưa cô về nhà.”
Cô khẩn trương đứng dậy. “Tôi thật sự thích giọng hát của anh, tôi thật lòng muốn theo anh học.”
Anh nhìn cô, ánh vàng trong đôi mắt hơi u tối.
“Được rồi. Một giờ chiều thứ bảy, tôi đợi cô ở đây.”
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
…
Thành đưa tôi về nhà.
Vừa vào đến cổng, Mạt Mạt phát hiện cha già nhà cô đã trở về, mang khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cửa sổ. Mẹ cô ngồi cạnh chiếc bàn chật đầy thức ăn chờ đợi, lo lắng nhìn cô.
Cô có dự cảm chẳng lành.
“Cậu ta chính là Thành?” Hàn Trạc Thần trầm giọng hỏi.
Cô tự biết mình mắc phải sai lầm, cúi đầu nhận lỗi: “Vâng, sao bố biết?”
“Con rốt cuộc là đã đi đâu? Con có biết Tiểu An gọi cho con hơn mười cuộc điện thoại không, con không hề tiếp máy.”
Hơn mười cuộc điện thoại? Lúc ở trên xe cô có nhìn di động, rõ ràng không có báo gọi nhỡ.
À, có thể là Thành đã ấn nút xóa giúp cô.
“Con… Con không nghe thấy.” Cô nhỏ giọng nói.
“Con muốn học nhạc, bố có thể đưa con đi nhạc viện, tìm giáo viên tốt nhất cho con.”
“Con thích giọng hát của Thành.” Cô kiên trì nói. “Con chưa từng nghe thấy giọng hát nào chân thành đến vậy, thê lương như thế. Anh ất không dùng âm nhạc để hát, mà anh ấy dùng tâm hồn… Con nhất định phải theo học anh ấy.”
Cô nhìn mẹ xin giúp đỡ, chằng ngờ mẹ cô biểu biện rất không tán thành.
“Mạt Mạt…” Hàn Thiên Vu nói: “Chúng ta đang lo lắng cậu ta có suy nghĩ không phải đối với con, con quá đơn thuần, nhỡ may bị thiệt…”
Mạt Mạt nói: “Sao lại thế được? Có thể tạo ra thứ âm nhạc thuần khiết như vậy, trái tim anh ấy tuyệt đối không có khả năng nhiễm bẩn.”
Hàn Trạc Thần tỏ thái độ rất quả quyết: “Nói chung, bố không cho phép con đi theo cậu ta học.”
“Sao bố vô lý thế?” Cô dùng lời lẽ hợp tình hợp lý mà kháng nghị. “Anh Tiểu An còn có lý hơn cả bố!”
“Sao con lại bưởng bỉnh thế hả? Đều tại Tiểu An chiều hư con rồi!”
“Con không dạy, lỗi tại cha! Sao bố lại đem trách nhiệm đẩy cho người khác?”
Hàn Trạc Thần tức giận không nói được lời nào, bất đắc dĩ day day vùng trán giữa lông mày.
“Con không nói chuyện với bố nữa, con đi gọi điện cho anh Tiểu An, tránh để anh ấy lo lắng.”
“Con…” Hàn Trạc Thần quát, gọi lại Mạt Mạt đang muốn lên tầng: “Con đã ăn cơm tối chưa?”
Cô lắc đầu, cố tình làm ra vẻ rất đáng thương. “Con còn chưa ăn trưa.”
“Nói chuyện điện thoại xong thì xuống ăn gì đó đi.”
Mạt Mạt làm một mặt quỷ đáng yêu với ông: “Bố à, đúng là bố hiểu con nhất!”
…
Vào trong phòng, Mạt Mạt đóng cửa lại, gọi điện cho An Nặc Hạn. Điện thoại còn chưa vang lên tín hiệu chờ, An Nặc Hàn đã nhấc máy, giọng nói của anh hơi khẩn trương: “Mạt Mạt?”
“Xin lỗi, anh Tiểu An, lúc nãy em không nghe được điện thoại của anh.”
“Em đã đi đâu?”
Cô thành thật trả lời. “Em đi học hát với Thành.”
“Học đến tận giờ này?”
“Vâng.” Bởi vì không muốn anh lo lắng nên cô không nói đến chuyện bị ngất xỉu.
“Bố em không đồng ý cho em học hát cùng anh ấy, anh có thể nói chuyện với ông ấy giúp em không?