Sau khi cô luyên thuyên cả nửa tiếng đồng hồ, An Nặc Hàn luôn luôn kiên nhẫn cũng không tiếp tục nhẫn nại được nữa. Cái từ “thăm thẳm” em đã nói hơn mười lần rồi, cuối cùng em muốn nói với anh cái gì hả? Ngay mai anh phải viết báo cáo, không có thời gian nghe em lặp đi lặp lại một từ đâu.”
“Em…” Cô bị giọng điệu của An Nặc Hàn hù dọa. “Xin lỗi, em không biết anh có báo cáo.”
Anh tựa hồ nhận ra giọng điệu mình hơi quá đáng, hòa hoãn lại một chút. “Không sao. Sắp đến cuối tuần, em có dự định gì không?”
“Em muốn học nhạc với Thành, anh nói xem anh ấy có bằng lòng dạy em không?”
Anh trầm lặng gần nửa phút, rồi nói: “Chỉ cần em có thành ý, cậu ta sẽ dạy.”
“Nhưng nếu anh ấy không dạy em thì sao?”
Anh lại tạm ngừng một lúc lâu, có lẽ là đang suy nghĩ. “Em có thể hát cho cậu ấy nghe, giọng hát của em chắc chắn có thể làm cậu ấy rung động.”
“Được!” Cô lo lắng An Nặc Hàn thấy cô phiền, đè nén ham muốn còn muốn buôn chuyện thêm với anh vài câu, nói: “Vậy anh bận gì thì cứ làm đi, mai nói chuyện sau!”
Anh lập tức dập máy, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói với cô.
Mạt Mạt lè lưỡi, xem ra anh ấy thật không chịu được phiền hà. Chương 13:
Thông qua dò la, Mạt Mạt biết được Thành là một sinh viên nhạc viện, mỗi tuần chỉ hát tại bar ba lần, hơn nữa chỉ hát duy nhất một bài, thời gian vừa khớp với khoảng thời gian tập múa mỗi ngày của cô.
Cô cũng không tập múa nữa, trốn học cùng với chị Tô Việt mà chạy đến quán bar nghe Thành hát.
Giọng ca của Thành càng nghe càng thấy đẹp, bất kể là bài hát có ngôn ngữ như thế nào, khi được chất giọng trung tính của anh hát lên, đều làm Mạt Mạt xuất hiện một loại cảm giác cộng hưởng ở tận sâu trong tâm hồn, đôi khi cô còn cảm thấy trái tim chính mình đều bị anh xé tan thành từng mảnh!
Có một lần, Khi Thành phải rời đi, cô chen qua đám người, đuổi theo nói với anh ta: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tôi là Hàn Mạt…”
Thành dường như không nhìn thấy cô, đi vòng qua người cô.
Trình độ quấn người của Mạt Mạt tuyệt đối đã luyện thành thần.
Cô đuổi theo, kéo ống tay áo anh ta. “Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn học hát với anh!”
Anh vung tay, thoát khỏi cô, cả người lộ ra vẻ cao quý không cho phép xâm phạm.
Cô còn muốn nói tiếp, anh đã đi rồi.
Thấy Thành đi xa, cô lớn tiếng hát vang bài hát “Argentina, đừng khóc vì tôi.”
Đáng tiếc là Thành chỉ liếc qua cô một cái mà thôi, trừ cái đó ra cũng không hề có phản ứng gì thêm.
Mạt Mạt mất mát đi ra khỏi quán bar, dọc đường đi An Nặc Hàn lại gọi điện thoại cho cô.
Cô tiếp điện thoại, giọng nói hoàn toàn không còn sức sống. “Anh Tiểu An.”
“Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” Anh ngay lập tức nhạy cảm phát hiện ra.
“Thành từ đầu đến cuối không thèm để ý tới em, em hát cho anh ấy nghe, nhưng anh ấy chẳng hề liếc nhìn em. Nhất định là do em hát quá khó nghe rồi, giọng hát của em đối với anh ấy căn bản là rất khó nghe.”
“Em muốn học nhạc thì có thể đi thi nhạc viện, nơi đấy có rất nhiều thầy cô giỏi.”
“Nhưng em chỉ thích giọng hát của Thành thôi, em chỉ muốn học cùng anh ấy.”
An Nặc Hàn lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Em thử dùng tiền xem sao. Em nói với cậu ta em có thể trả học phí, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.”