Anh vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên người khoác một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc hơi ẩm ướt nhìn thoáng qua có chút lộn xộn, đôi môi mỏng dường như bị nước nóng thấm đẫm làm cho mạch máu nở ra, khiến cho đôi môi ấy đỏ hồng hơn so với bình thường, liếc qua chỉ có cảm giác rất ngon miệng.
Mạt Mạt không kiềm chế được nuốt nước miếng, cố gắng không liên tưởng, so sánh môi anh với ô mai.
“Em tha cho sao băng đi, nó sắp bị em làm phiền muốn chết rồi đấy!”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn tiếp tục lời cầu nguyện.
Anh kéo bàn tay vẫn đang định tiếp tục ước nguyện của cô xuống: “Anh chuẩn bị nước nóng cho em rồi, độ ấm rất vừa phải, mau đi tắm rửa đi.”
“Em muốn ước một lần nữa, một lần cuối cùng thôi! Ước nguyện với sao băng rất linh nghiệm đó.”
“Ngoan nào! Em đi tắm đi, có nguyện vọng gì thì để anh ước giúp em cho.”
“Được!” Cô vui vẻ hôn chụt vào má anh một cái. “Nhớ kỹ nè… điều ước của em là: em mong rằng có một ngày anh sẽ yêu em.”
Anh mỉm cười, lấy ngón tay chọc chọc vào trán cô, chẳng hề giấu giếm nụ cười chế nhạo cô chẳng hiểu biết gì. “Tuổi còn nhỏ, em hiểu yêu là cái gì?”
“Em lớn rồi, em biết!”
Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây cũng không nguyện chia lìa!
Nơi chân trời lại có thêm một ngôi sao băng xẹt qua kéo theo một chiếc đuôi sáng thật dài, rơi xuống điểm xuyết cho màn trời đêm đầy sao.
Mưa sao băng mà cô chờ đợi cả một đêm cuối cùng cũng xuất hiện, trên bầu trời đen tối, một ngôi nối tiếp một ngôi rơi xuống, biến mất lại nơi chân trời.
Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ kia…
Anh cầm lấy đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp mà say đắm: “Anh thật sự hy vọng…. có một ngày anh sẽ yêu em!”
Trái tim của cô bỗng nhiên đập lạc nhịp, khuôn mặt của cô bỏng rát tựa như bị lửa đốt. “Đáng ghét! Em bảo anh nói với sao băng, chứ có bảo anh nói với em đâu!”
Cô thẹn thùng đẩy anh ra, chạy trốn vào trong phòng tắm, vẫn còn nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của anh, mãi mà chẳng ngừng.
—
Ngâm mình trong nước nóng, khuôn mặt của Mạt Mạt lại càng nóng thêm, trong lòng cô tồn tại một loại háo hức đang tràn lan mọi ngõ ngách, khiến cô cuối cùng không nhịn được muốn cười, cười đến nỗi khuôn mặt đã trở nên cứng đờ, thế nhưng vẫn muốn cười tiếp thôi.
“Mạt Mạt? Muốn anh gội đầu cho em không?”
Khi anh hỏi vừa vặn lúc cô đang gội đầu, bọt xà phòng vương đầy mặt. Cô không dám mở mắt, hai tay vất vả tìm kiếm xung quanh.
“Không cần đâu…” Cô vẫn còn chưa nói hết, một chiếc khăn lông mềm mại đã được phủ lên trên mặt cô, anh dịu dàng giúp cô lau đi bọt xà phòng trên đôi mắt.
“Chẳng phải anh đã nói với em là khi gội đầu phải treo khăn bên cạnh bồn tắm để tiện lấy rồi sao?”
“…” Bình thường thì cô nhớ kỹ đó, thế nhưng vừa rồi tâm trạng rối bời, quên mất.
Cô cầm lấy chiếc khăn, đang muốn bắt bẻ lại thì thấy An Nặc Hàn đang cầm trong tay đồ ngủ của cô, nhìn xuống cơ thể cô một cách chẳng hề kiêng dè.
Cô vội vàng dùng khăn lông che lại bộ ngực. “Nam nữ thụ thụ bất thân! Người ta đang tắm rửa, không cho anh nhìn lung tung.”
Anh không chỉ nhìn không, mà bàn tay to còn trắng trợn sờ soạng bờ vai cô, nhéo đi nhéo lại vài cái. “Em có vẻ gầy đi nhiều rồi.”
“Này! Đồ sói háo sắc, không được sờ lung tung! Anh mà sờ nữa em đi mách chú Phong là anh quấy rối em!”