Còn có một loại yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thể người, trong sạch như dòng nước mát. Vì chính mình đã thành thói quen, thế nên có ấm áp hơn nữa cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó… Chương 3:
Sáng sớm ngày thứ hai, An Nặc Hàn cùng bố của anh đi ra ngoài sắp xếp chuyện đính hôn.
Mẹ của An Nặc Hàn đi thông báo cho một số người bạn thân. Tô Thâm Nhã ngồi trong phòng đọc của anh mà coi sách.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, cô vừa muốn nói mời vào, khuôn mặt tươi cười của Mạt Mạt đã ló ra từ bên ngoài, tiến đến.
“Chị Thâm Nhã, chị muốn ăn kem không?”
“Mạt Mạt? Vào đây ngồi.” Tô Thâm Nhã vội vàng cười cười đứng dậy.
Mạt Mạt cầm một ly kem dâu thật lớn đi vào, nhanh nhẹn đặt trên bàn của Thâm Nhã. Bởi chỉ có một ly nên Thâm Nhã mới nói: “Em ăn đi. Con gái mới lớn thật là tốt, ăn gì cũng không lo béo.”
“A!” Mạt Mạt hồn nhiên nháy mắt với cô, ôm lấy ly kem. “Vậy lúc chị không vui thì chị làm chuyện gì?”
“Tìm người uống trà tâm sự, nói ra chuyện trong lòng. Có một số việc để ở trong lòng sẽ cảm thấy rất nặng nề, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Mạt Mạt dùng chiếc thìa nhỏ hớt một miếng kem, vừa đưa lên bên miệng đã buông xuống: “Cùng anh Tiểu An tâm sự sao?”
“Đôi lúc cũng có.” Thâm Nhã suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Bình thường anh ấy không hay nói chuyện nhưng lại rất biết cách an ủi người khác. Về sau mỗi khi chị có chuyện không vui thì đều tìm anh ấy để tâm sự.”
“Anh ấy?” Mạt Mạt lắc đầu phản đối: “Anh ta chỉ biết cười nhạo em theo kiểu cười một người ngu ngốc ấy.”
“Thật sao?”
“Đúng mà! Có một lần em đang ngồi trong sân khóc rất thương tâm, anh ta hỏi em vì sao lại khóc, em trả lời rằng vì bút vẽ mà anh ấy tặng em bị bạn cùng lớp trộm mất. Anh ấy không chỉ cười mà còn nói em ngốc.” Mạt Mạt cười với cô, làm một cái mặt quỷ rất đáng yêu: “Chị cũng muốn cười em hả? Cười đi, không phải chịu đựng đâu.”
Tô Thâm Nhã thực sự không cười nổi, thậm chí có cảm giác thật lạnh lẽo. Đối mặt với đôi mắt to tròn ngập nước của Mạt Mạt, cô bỗng hiểu được rằng đằng sau vẻ ngây thơ đó là suy nghĩ sâu sắc đến mức nào.
“Nếu mà là chị, chị cũng sẽ khóc.”
Tô Thâm Nhã tưởng rằng Mạt Mạt sẽ hỏi vì sao, không nghĩ tới Mạt Mạt lại dùng thìa quấy tan kem trong cốc rồi nói: “Nếu chị khóc, anh ấy sẽ cho rằng chị để ý anh ấy, còn em khóc…. anh ấy sẽ coi như trẻ con giành đồ chơi, tùy tiện mua lại một cái để dỗ em chơi.”
An Nặc Hàn không biết, có một số người con gái tham ăn vì ăn có thể khiến cho cô ấy vui vẻ, Mạt Mạt tham ăn là vì chỉ có ăn mới có thể khiến cô bé không nhớ lại dư vị đau khổ…
Sau khi cô bé ăn xong ly kem, Tô Thâm Nhã mới mở miệng. “Em thích anh ấy, vì sao lại không nói cho anh ấy biết?”
Vẻ mặt của Mạt Mạt nhẹ như mây như gió, trả lời cô: “Bởi vì bố em và chú Phong không biết nói đạo lý gì cả, để cho họ biết em thích anh Tiểu An, khẳng định rằng họ sẽ đánh anh ấy hôn mê, ném thẳng lên giường em…”
“Hả?” Thâm Nhã giật mình nhìn cô bé.
“Sau đó, ép anh ấy phải chịu trách nhiệm!”
“…” Thâm Nhã rất khó tin trên đời này có người bố làm được những chuyện như vậy, nhưng vẻ mặt của Mạt Mạt không giống như đang nói đùa.
“Em không cần gả cho một người đàn ông không yêu em, đem hạnh phúc cả đời em đi đánh cược. Em cũng không phải là chả ai muốn, tội gì phải vì một người đàn ông không biết thưởng thức em mà lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm.”