- Em nói gi anh không hiểu gì cả. Anh là Tự, là chồng của em, là cha của thằng Thế và con Phượng. Anh biết em vẫn còn giận anh lắm. Nhưng anh đã hứa với lòng sẽ làm lại từ đầu để em đừng buồn anh nữa.
Đến nước này thì đúng là một sự gì không ổn rồi. Tâm toát mồ hôi, chân tay run lảy bẩy. Không còn nghi nghờ gì nữa, tên John này biết được câu chuyện giữa vợ chồng nàng không sai một ly một tí. Vừa lúc đó, ở góc phố, hiện ra một chiếc xe cảnh sát. Tâm đưa tay lên vẫy và gào thật to:
- Help! cứu tôi! help!
Chiếc xe cảnh sát chạy trờ tới, đèn chớp lia lịa. Tâm chạy ào lại chiếc xe, người cảnh sát đưa tay ra vừa có ý cản, vừa có ý đề phòng vì không biết người đàn bà này muốn làm gì. Trong khi John lúng túng mặt mày thất sắc, viên cảnh sát rút súng ra ra lệnh cho John:
- Xoay mặt lại vào tường! Giơ hai tay lên khỏi đầu!
John làm theo lời. Người cảnh sát hỏi Tâm:
- Chuyện gì vậy chưa bà? Tên này làm phiền bà phải không?
Tâm chợt bật khóc:
- Dạ phải! Hắn giả giọng chồng tôi và nài nỉ tôi đi về theo hắn.
Người cảnh sát nhíu mày nhìn John. John lắp bắp nói tiếng Mỹ một cách vất vả:
- Thưa ông! Bà này là vợ tôi. Tôi nói chuyện với vợ tôi thì có gì là sai quấy?
Người cảnh sát hầm hừ nhìn John:
- Ông nói sao? Bà này là vợ của ông?
Người cảnh sát quay lại Tâm:
-Ông ta nói ông là chồng của bà?
Tâm rên rỉ:
- Trời ơi! Làm ơn cứu tôi! Tôi đã có chồng, chồng tôi đâu phải là ông này. Hắn điên rồi. Ông làm ơn bắt hắn nhốt đi. Hắn chỉ muốn làm hại tôi thôi.
Đến lượt John rên rỉ một cách đau khổ:
- Trơi ơi! tôi không điên! Bà này là vợ của tôi. Tôi không hiểu tại sao bả không nhận ra tôi. Ông làm ơn đi theo tụi tôi về nhà để điều tra, xem tôi có nói đúng sự thật hay không. Con trai út chúng tôi đang bị đau, chị nó đi làm chưa về. Tôi nóng ruột đi tìm vợ tôi về.
Người cảnh sát nhìn Tâm và nhìn John ra vẻ không hiểu câu chuyện kỳ cục này. Hắn bảo hai người leo lên xe để chở về ty cảnh sát. John được một cảnh sát viên đem đi giam tạm chờ thẩm vấn, rồi mời Tâm lên văn phòng hỏi chuyện.
- o O o -
Bước vô nhà Tâm thấy nhà cửa vắng ngoe. Nàng vội chạy vô phòng. Thế đang ngủ. Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nghe tiếng động, Thế mở mắt quay mình lại nhìn mẹ:
- Mẹ mới về hả? Hôm nay mẹ về trễ vậy?
Tâm đặt tay lên trán con:
- Ừ! hôm nay me có nhiều việc quá. Con thấy bớt tí nào không?
-Dạ con cũng đỡ rồi. Con khát nước quá.
Tầm cầm chai nước lạnh đã cạn trên chiếc bàn nhỏ gần giường lên nói:
- Để mẹ đi lấy chai khác cho con. Chị Phượng chưa về à?
- Dạ chưa. Chị Phượng nói chị đi ngang chợ mua cam và táo.
Tâm không nói gì, vừa đi vừa ngẫm nghĩ thương đứa con gái lớn. Nó thật quán xuyến. Việc gì trong nhà cũng lo lắng đầy đủ. Phượng sợ mẹ buồn phiền vì ba đã bị thất nghiệp, không làm gì giúp cho mẹ lại còn mang bệnh cờ bạc. Ba hay lấy tiền của mẹ, lại còn lấy đồ đạc trong nhà bán rẻ để đi qua Shrevport đánh bài.
Vợ chồng nàng cãi nhau hoài làm đứa bé cũng buồn. Phượng đi làm part time để phụ với mẹ. Còn Tự thì lấy cớ buồn vì mất việc, đi qua sòng bài nói là để nghe nhạc cho vui. Nhưng ai cũng biết Tự đã lậm vào môn này rồi, khó mà dứt ra được. Không chịu nỗi sự bực bội, Tâm đòi ly dị. Tự hối hận hứa với vợ con không đi cờ bạc nữa. Nhưng con ma đỏ đen đã ăn vào máu của chàng rồi, vì vậy, không đi khoảng 2 tuần là chân tay Tự ngứa ngáy chịu không nỗi. Bao nhiêu tiền của vợ giấu trong hộc tủ, góc rương, Tự moi ra đi nướng hết. Con cái cso đồng nào Tự cũng tìm cách nói đưa. Mỗi lần về tới nhà là hai vợ chông gây gổ. Lần cuối cùng Tự nói sẽ không thèm về nhà nữa. Đã hơn một tháng rồi, mẹ con sống lủi thủi với nhau. Biết hai con vẫn thương ba, nhưng Tâm đã nhất quyết. Nàng không muốn sống trong cảnh này mãi được. Tự như một chiếc răng sâu cần phải nhổ. Để chỉ làm cho cả thân thể đau nhức mà thôi.