Bất giác nàng rùng mình nhìn ra ngoài đường, gương mặt lo âu. Người cảnh sát biết ý nói:
- Chị đừng lo, ông ta đã bị giam rồi. Bây giờ chị có thể ra về được rồi. Ngày mai, nếu cần, chúng tôi sẽ tiếp xúc với chị.
Nàng đứng lên, chưa ra khỏi phòng thì có chuông điện thoại reo, người cảnh sát bắt lên. Tâm muốn chào ông ta, nhưng ông đang quay mặt về hướng khác, lắng nghe một cách chăm chú. Nàng nghe ông nói:
- Có chắc là chết rồi hay không? Biết lâu chỉ chị thương nên lết đi cầu cứu?… Không thể nào có chuyện đó! Sao lại biết mất được..
Ông ta xoay cái ghế lại, thấy Tâm vẫn còn đứng chần chờ, ông vẫy tay ra dấu chào, bảo nàng cứ về.
- o O o -
- Dầu có chết đi, linh hồn anh cũng sẽ theo em mãi mãi.
Trái tim Tâm tự nhiên đập loạn xạ. Nàng nhớ lại lời Tự sau khi hai người cãi nhau. Một linh cảm không hay chợt hiện ra trong đầu. Nàng nhớ lại nhưng câu chuyện về hồn người chết nhập vào một người khác đã được nghe và đọc trong sách vở. Không lẽ lời của Tự đã ứng nghiệm và hồn chàng đã nhập vào người đàn ông Mỹ đen?
Tâm vẫn nghe rõ ràng tiếng của John lẽo đẽo theo sau:
- Tâm! Tâm! Anh đây nè! Em không nhận ra anh à?
Tâm quay phắt lại, lấy tay bụm miệng khi thấy John, người đàn ông ăn xin thường ngày vẫn ngồi ở góc phố chờ người đi đường qua lại bỏ vào đồng, vài xu mua đồ ăn trưa. Tâm đưa mắt nhìn chung quanh để coi mình có nghe lộn hay không. Thật là dễ sợ khi tiếng của John vẫn tiếp tục, âm thanh tiếng Việt rõ ràng là giọng nói của Tự, thoát ra từ đôi môi xám, râu ria xồm xoàm của một người Mỹ đen! Tâm thấy lạnh toát cả người, giọng hắn vẫn rõ mồn một, tha thiết:
- Tâm! Anh đi xa lắm mới gặp được em. Sao em cứ đi như chạy vậy? Đứng lại nói chuyện với anh một chút, nếu có thể thì em xin về sớm với anh luôn. Thằng Thể vẫn còn nóng lắm, sao em lại đi làm?
Tâm bụm miệng, mặt mày xanh ngắt. Miệng nàng há hốc, mắt nhìn quanh để cầu cứu. Trời ơi! dễ sợ quá! Tại sao người Mỹ đen này nói tiếng Việt và giọng của hắn đúng là giọng của chồng nàng? Và quái đản hơn hết là hắn nói đúng tên đứa con trai của nàng đang bị bệnh ở nhà.
Tâm lùi lại, John vẫn tiến lên. Tâm hét lên:
- Đứng lại! stop! If not I will call police.
John đưa tay ra ngăn lại:
- Đừng! Tại sao em lại làm thế? Anh là chồng em, chúng ta vẫn là vợ chồng, sao em lại đòi gọi cảnh sát?
- Ông… ông là ai? Tại sao ông lại giả tiếng nói của chồng tôi? Ông là người Mỹ hay người Việt?
Một nét ngạc nhiên hiên ra trong đoi mắt của John:
- Em nói gì anh không hiểu? Anh là chồng chính thức của em. Dầu gì mình cũng đã có hai mặt con với nhau. Nếu em không thương anh nữa, thì cũng từ từ… không lẽ em tính dứt khoát liền với anh như vậy sao?
Tâm vẫn lùi lại, trong lòng hy vọng sẽ có người tới bên cạnh để cứu nàng. Chắc chắn hôm nay nàng đã gặp một kẻ điên. Trới ơi! đúng là hắn điên rồi. Phải thoát ra khỏi nơi này rồi hãy tính. Trong đầu nàng hiện ra thật nhanh nhiều câu hỏi, nhiều ngh vấn. Tên này không biết làm thế nào mà lại biết hoàn cảnh của nàng và chồng nàng, rồi hắn bày đặt trò này để hù dọa nàng đây. Nàng dáo dác tím kiếm người đi đường quanh đó, hy vọng họ thấy thái độ kỳ quặc của hai người sẽ gọi cảnh sát giùm. Tâm liếc vào hai bàn tay của John. Hắn không có vũ khí trong tay, không đáng ngại lắm, nhưng hắn to quá, nếu hắn làm bậy ngay trong giờ vắng vẻ này thì nàng làm sao chống cự nổi. Tâm đâm ra ân hận, tại mình mê làm ovẻtime nên khi ra về không còn ai nữa. Hồi nãy có hai người cùng sở đi ra một lần, nhưng vì John chận đường nói chuyện nên họ đã đi mất tiêu rồi. Tâm nhìn John, đôi mắt nàng chứa đầy lo âu:
- Ông có phải là ông John, hàng ngày vẫn ngồi ở góc kia xin tiền phải không?
John nhìn theo hướng tay của Tâm, rồi lắc đầu: