Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền trong phòng từ từ mở ra. Cô Hàn Thủy nhìn chòng chọc lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ, chôn sâu một nỗi đau thầm kín.
- Sao …mẹ vẫn không thể đến thăm con dù chỉ một lần ?
Một câu hỏi ? Một sự chờ đợi ? Dẫu biết sẽ thất vọng, nhưng trong trái tim cô vẫn không ngừng gào thét. Cô sống lại không chỉ vì tụi nó, mà còn vì…bà ấy. Nhưng tại sao, tại sao bà ấy lại không hề quan tâm đến cô dù chỉ một chút thôi, hơn mười năm trời cô sống trên đất Anh, bà không có lấy một cuộc điện thoại hỏi han, và bây giờ, khi cô đã về đây , cô đã từ cõi chết trở về, dáng hình bà cũng không xuất hiện.
Cạch.
Tiếng cửa mở khiến cô giật mình, đưa chăn lên cao hơn một chút, cô vờ nhắm mắt lại, có lẽ tụi nó đã về.
- Em chưa ngủ phải không ?
Là thầy Vinh. Thầy đến cạnh giường bệnh, dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đã ngấn nước mở ra , để mặc cho một dòng chảy từ trong khóe mắt lăn dài xuống chiếc gối trắng.
- Em đã cố hi vọng, nhưng bà ấy vẫn thế.
Thầy Vinh quay mặt đi, kìm nén cảm xúc của mình. Khẽ mỉm cười nhìn cô, thầy nhẹ giọng:
- Em đừng suy nghĩ nhiều….sẽ có lúc…
Chợt ngưng lại, cơn gió lạnh luồn qua, làm cho trái tim run lên từng nhịp. Làm sao đây làm sao có thể nói sự thật cho cô biết đây? Thầy không thể, đã bao ngày qua, cô mong mỏi chờ đợi, chẳng lẽ lại nói cho cô cái sự thật phũ phàng đến trắng trợn ấy. Thầy thật sự không thể.
Quẹt ngang dòng nước mắt, cô Thủy cười chua chát:
- Không , em đã không suy nghĩ từ lâu rồi, nhưng em vẫn… vẫn không thể dặn lòng mình hờ hững được, anh biết không, cái ngày hôm ấy em gặp lại mẹ sau gần hai mươi năm, em đã muốn tươi cười với bà ấy, nhưng em lại khóc, em đã khóc đấy, có phải em quá yếu đuối không anh?
- Hàn Thủy..
- Mẹ sinh em ra, đặt cho em cái tên Hàn Thủy, nó nhẹ nhàng và thật ôn hòa, khác với sự lạnh lẽo của Hàn Tuyết. Và mãi mãi, em vẫn là kẻ đáng khinh , em vẫn không thể mạnh mẽ .
Nụ cười đắng chát hiện lên trên khuôn mặt đã nhòe nước mắt, thầy Vinh đau đớn nhìn cô Thủy, nói không nên lời. Rồi đây, khi biết được cái sự thật nghiệt ngã ấy, cô sẽ thế nào đây, cô có đủ sức để đững vững hay không? Hay là…một lần nữa cô sẽ bỏ thầy, bỏ tụi nó mà đi.
- Lão bà bà…cô tỉnh rồi ạ !
Giọng nói trong vắt của Hà Mi reo vang từ ngoài cửa, lau vội dòng nước mắt trên khuôn mặt, cô Thủy lấy lại nụ cười hiền nhìn nhỏ:
- Ừ , cô mới dậy.
Hà Mi cười đáng yêu, nhỏ chun mũi nhìn sang thầy Vinh, lè lưỡi:
- Biết ngay mà, ghét thầy quá , lúc nào cũng dành cô Thủy với tụi em.
Cô Thủy lắc đầu chịu thua, đánh một ánh mắt sang phía Hà Mi, cô hỏi nhẹ:
- Các bạn đâu rồi ? Sao chỉ có mỗi mình em vậy?
- Tụi em đây ạ
(20) - 44-870-20#ixzz2FUMGBcDA
Hà Mi chưa kịp trả lời thì Thế Bảo đã hét từ ngoài hành lang, cậu lăm lăm cầm theo một giỏi bánh kẹo hùng hổ bước vào, theo sau là các học viên còn lại. Bảo cười tít mắt, cậu đưa giỏ bánh kẹo ra phía trước khoe:
- Chúng ta ăn mừng đi cô.
- Mừng cái gì hả.
Nhật Nam từ phía sau phang ngang cho Bảo một phát, cậu bĩu môi:
- Mày thì suốt ngày chỉ biết ăn, giống con gì ấy nhỉ???
Nam vờ gãi đầu, chỉ chờ có thế Hà Mi đã vội vàng bổ sung :
- Con lợn, miền Nam mình gọi là con heo, tiếng Anh còn gọi là pig.
Nhật Nam gật gù, cậu vuốt vuốt tóc Hà Mi ra chiều khen ngợi: