Một câu chuyện không quá sơ sài, không quá đơn điệu nhưng cũng không cầu kì …đó là những gì tôi cảm thấy t,Truyện tiểu thuyết,Tôi không phải là công chúa,Trang Trang 19 -..." name="description" />
Trang 19 - Tôi không phải là công chúa - Truyện tiểu thuyết - TeenCity.Xtgem.Com
- Thế à? – nó hỏi cho có với vẻ thất vọng. Bảo giận nó thật rồi, nhưng tại sao lại giận nó, vì nguyên nhân gì cơ chứ, vì Hải Phi, vì những món quà??? Bản thân nó cũng đâu có biết sẽ xảy ra chuyện đó, nó nghĩ rồi chợt có cảm giác giận Bảo.
Đến chiều, nó mới chợp mắt được một chút thì tiếng nhỏ Len lanh lảnh khiến nó giật mình:
- Trời ơi! Mày làm cái gì mà để đến nông nổi này thế?
- Cô nương, làm ơn lần sau đừng có oang oang như thế, làm tao khiếp hồn. – nó bực mình
- Thôi mà! Tao thương mày quá nên không kìm nỗi cảm xúc….tội nghiệp bạn của tao…thương thương….
Hành động vuốt tóc như bà cụ non của Len khiến nó phì cười, con nhỏ đôi lúc thật dễ thương
- Mày đã thoát khỏi tên khốn nạn đó chưa?
- Không được gọi ảnh là khốn nạn – Len nạt nó
- ???
- Tuy ảnh không thích tao nữa nhưng tao vẫn thích ảnh, mặc dù anh đá tao phũ phàng nhưng dù gì anh vẫn là con người thẳng thắn thích thì nói thích không thích nữa thì nói không thích, đó mới là điểm khiến tao thích ảnh – Len vòng hai tay cất giọng như đang thuyết giảng, nó cũng thấy con bạn có đôi phần đúng, nhiều lúc nó khâm phục nhỏ Len vì cái tính rạch ròi phân minh như vậy, nó mong bạn mình sẽ kiếm được một người tốt hơn, thích hợp với nó hơn.
Tối đến nó mới có thời gian để ngủ, ở bệnh viện mà còn khổ hơn ở nhà, nó là người bệnh phải được nghỉ ngơi đằng này nó phải tiếp hết người này đến người khác, đúng là ngược đời!
Nó nhận được tin nhắn trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc đó chỉ mới 6h tối
Một số máy lạ!
“ Tôi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất lo cho em, hãy mau bình phục, em đau làm tôi đau….”
Nó đã biết ai gửi, chợt nó nhớ đến hộp quà, nó với tay lấy rồi mở ra, đó là một chiếc váy dạ hội, nó mỉm cười, nếu như Len biết nó đang là đối tượng của người iu cũ có lẽ sẽ không tha cho nó đâu, nhưng nó cũng là người vô tội, thế rồi nó không nghĩ gì thêm nữa….nằm xuống và ngủ!
8h tối
Nó tỉnh giấc khi thấy có dấu hiệu lạ xuất hiện trên người: ai đó đang nắm tay nó .
- Bảo! Cậu đến đây từ khi nào thế? – nó kinh ngạc khi thấy Bảo đang cầm tay nó và ngồi bên cạnh.
- 1 tiếng trước….thấy cậu ngủ nên mình không nỡ gọi. - Bảo nhẹ nhàng
- Sao từ ngày hôm qua đến giờ thái độ cậu kì lạ vậy? – nó hỏi với giọng hờn trách.
- Xin lỗi…mình không cố ý…chỉ tại…..
- ???
- Thôi…không nói nữa….bây giờ mình muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng…..- Bảo nhìn vào mắt nó
- ừ …- nó cảm thấy bối rối….
- Cậu có bạn trai chưa?
- Ơ …tất nhiên là chưa….cậu đang hỏi gì kì cục thế. – nó càng bối rối hơn, mặt đã dần chuyển sang đỏ.
- Vậy thì cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không? - Bảo với với vẻ nghiêm túc.
- Ơ …- nó tròn mắt nhìn vào Bảo, nó không tin những gì mà lớp trưởng đang nói, mặt nó chuyển hoàn toàn sang đỏ, chưa bao giờ nó phải ngượng đến thế!
- Cậu cứ trả lời theo những gì trái tim cậu cảm nhận….mình chỉ cầm cậu nói “có” hay là “không” thôi! - mắt Bảo lại càng nhìn nó sâu hơn.
Người ta đang tỏ tình với nó, nó không thể tin được, từ trc đến giờ chỉ có nó tỏ tình và luôn gặp thất bại, thật sự nó cảm thấy bai rối, người nó như đang ngồi ở sa mạc Sahara, nó không biết phải trả lời Bảo như thế nào, bản thân nó cũng không xác định được tình cảm đối với Bảo là gì, nhưng đó không đơn thuần là tình bạn, nhìn ánh mắt của Bảo, nó càng bối rối!
- Mình…….
Nhưng Lê Thái đã không cho nó nói, cậu nhóc đẩy mạnh cửa bước vào, cả nó và Bảo đều hướng mắt nhìn….câu chuyện thế là đành đang dở.