Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lê,Truyện tiểu thuyết,Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như,Trang Trang 37 -..." name="description" />Trang 37 - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như - Truyện tiểu thuyết - TeenCity.Xtgem.Com
Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như
HotBoy28 [On] TeenCity.Xtgem.Com
-Ở đây một mình buồn lắm.- Hạ Chi lắc đầu.
-Không thích ở gần Nguyên sao?- Thiên Anh tủm tỉm cười.
Hạ Chi lặng thinh. Lát sau, cô lắc đầu nguầy nguậy:
-Không. Em cần gì ở gần anh ấy chứ. Bác Thủy nói… em có người yêu rồi.
-Thật hả? Nếu có sao cậu ta không tới đây tìm em?- Thiên Anh ngạc nhiên.
-Em không biết.- Hạ Chi băn khoăn đáp.- Hơn nữa, hình như anh Nguyên cũng thích người khác rồi.
-Ai? Nó làm gì có quen ai đâu nhỉ? Mấy cái cô tình một đêm của nó thì không phải đâu.- Thiên Anh cười to.
-Thật mà. Hôm qua ở khách sạn ấy. Chị kia bảo anh ấy là em chồng…
-Hả?- Thiên Anh giật nảy mình, anh không cười được nữa.- Em nói hôm qua Dung và Nguyên gặp nhau ở khách sạn.
-Chị ấy đi cùng một người đàn ông khác, anh Nguyên bắt gặp rồi tức giận lắm. Anh ấy bảo em đi về trước còn bản thân thì dẫn chị kia vào trong phòng…- Hạ Chi càng nói đến cuối câu thì càng nhỏ dần.
-Nhóc lại nghĩ lung tung rồi. Đó là Dung, em dâu của anh, cũng là chị dâu của nó.- Thiên Anh lắc đầu- Quan trọng là em đối với nó như thế nào chứ đừng nhìn những cái đó để đánh lừa tình cảm của mình.
-Anh Thiên Anh…- Chi bất ngờ quay sang nhìn anh.
-Hả?
-Nếu lúc nào anh cũng nhớ về một người. Lúc nào anh cũng muốn ở gần người đó, chỉ cần được nhìn thôi cũng được. Và khi người đó đi cùng một người khác, anh cảm thấy rất khó chịu, có phải như thế là yêu không?
-Ha ha… Em có người yêu rồi nhưng cảm giác yêu thế nào cũng quên rồi hả?- Thiên Anh xoa đầu cô- Tất nhiên đó là em đang yêu cậu ta rồi.
-Nhưng nếu người đó không nghĩ đến anh như anh đã nghĩ đến người ta, anh có buồn không?
-Tất nhiên sẽ buồn.- Thiên Anh gật gù, tủm tỉm cười.
-Chắc em thích anh Nguyên thật anh ạ!- Hạ Chi buồn bực thú nhận.
-Lại còn chắc hay không chắc gì nữa. Mà làm sao em lại dám khẳng định là Nguyên không có cảm giác gì với em?
-Anh ấy lúc nào cũng chỉ đùa cợt với em.- Hạ Chi chun mũi vẻ bất bình.- Lúc nào cũng tìm cách trêu chọc em. Lúc nào cũng…
-Vậy thì tỏ tình với nó đi.- Thiên Anh khích lệ.
-Thôi, có lẽ cứ để em một mình thích anh ấy cũng được.
-Hạ Chi xông xáo hằng ngày mà không ngờ lại nhát gan trong tình cảm thế à?
-Kệ em. Anh nhớ nhé! Về Cát Bà phải cho em theo đấy. Em sẽ làm việc chăm chỉ để trả tiền anh đã nuôi em.
-Ghê quá nhỉ? Em còn tính toán cả chuyện đó với anh hả?
-Em biết anh đâu có dư dả gì. Anh toàn khám bệnh miễn phí, lại còn phải trả tiền thuê phòng khám, thuê nhân viên nữa, em nhất định sẽ phụ giúp anh.
-Ha ha. Em làm anh cảm động chết mất.- Thiên Anh phá ra cười- Em suốt ngày lõng nhõng theo đuôi anh như thế, người ta toàn bảo em là vợ của anh đấy.
-Xì, sao em chưa nghe thấy ai nói thế nhỉ?- Chi bĩu môi.
-Anh em trên trạm kiểm lâm đều bảo thế mà.
-Tại bác sĩ tốt bụng thế mà mãi không chịu lấy vợ.
-Đâu có ai lấy anh đâu. Hay là…- Thiên Anh cười gian rồi khoác lấy vai cô, thì thầm- Hay là em về làm vợ anh nhé!
Hạ Chi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe có tiếng húng hắng nhắc nhở phía sau. Thiên Anh dường như đã biết từ trước, chỉ có Hạ Chi giật nảy mình, vội vàng thoát khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của Thiên Anh.