Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lê,Truyện tiểu thuyết,Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như,Trang Trang 15 -..." name="description" />Trang 15 - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như - Truyện tiểu thuyết - TeenCity.Xtgem.Com
Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)-Hân Như
HotBoy28 [On] TeenCity.Xtgem.Com
Lúc này ở trên ô tô, Nguyên vừa lái xe vừa quay sang nhìn Hạ Chi. Từ lúc cầm tấm ảnh trên tay đến giờ, Chi chưa bao giờ rời tay khỏi nó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hai người trong bức ảnh.
-Anh trai cô cũng đẹp trai đấy chứ?
Hạ Chi không đáp lại, chỉ mỉm cười dịu dàng với người thanh niên trong ảnh. Lát sau cô quay sang nói với anh:
-Anh nói anh ấy tên là Lâm phải không?
-Ừm… Trông cô có vẻ vui khi có tấm ảnh này nhỉ?
-Tất nhiên rồi. Sau khi tỉnh dậy, ngoài anh và anh Bạch ra, tôi chẳng biết ai. Đây là anh trai của tôi, mặc dù không nhớ chút gì về anh ấy, nhưng nhìn thấy anh ấy, tôi thấy rất ấm áp.
-Hôm nay nắng đẹp thật, cô muốn ra bãi biển chơi chứ?
-Đợi anh Bạch đến nữa chứ? Hôm nay anh ấy nói sẽ đến thăm chúng ta mà.
-Cũng được, nó kêu sẽ mang cho cô quần áo của cô mà nó lấy ở khách sạn cũ cô từng ở. Vậy về phòng khám đợi nó vậy.
Nguyên nói rồi vòng xe về phía phòng khám của Thiên Anh.
Hai người đến phòng khám thì Thiên Anh vẫn chưa về tới nơi. Y tá của anh đang băng bó chân cho một cậu nhóc chừng 15, 16 tuổi. Bên cạnh cậu bé còn có một cô gái ăn mặc quê mùa và một cậu bé chừng 10 tuổi đứng khép nép bên cạnh.
-Anh Nguyên, Hạ Chi, hai người vào trong phòng của bác sĩ đợi em chút nhé, xong việc em sẽ mang nước vào cho.- Cô y tá tên Linh mỉm cười tươi khi thấy cả hai.
-Sáng sớm mà đã có bệnh nhân rồi à?- Nguyên gật đầu rồi bước thẳng về phía phòng của Thiên Anh.
Hạ Chi thì không, cô biết ở với Thiên Nguyên một chỗ lúc nào cũng chán ngắt nên lần nào đến đây cô cũng đều chỉ ngồi ở ngoài nói chuyện với Linh mà thôi. Cô nhìn hai chị em của cậu nhóc bị thương khẽ mỉm cười như muốn an ủi họ nhưng cũng không làm hai chị em thấy khá hơn. Họ đang quá sợ hãi với vết thương dưới chân của em và anh trai mình.
-Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu nhóc này dũng cảm thật, đau thế mà không khóc tí nào.- Linh sau khi băng bó chân cho cậu thì đứng dậy cười.- Chị đã sát trùng vết thương và băng lại cẩn thận rồi. Vết thương không nặng lắm nhưng thời gian này không được đi lại nhiều kẻo vết thương lại vỡ ra, nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Có những trường hợp nhiễm trùng nặng phải bỏ cả bàn chân đi đấy.
Lời dọa của Linh lập tức có hiệu nghiệm, chỉ thấy cả ba chị em đều gật như gà mổ thóc. Cô chị lớn nhất đưa cho Linh mấy đồng tiền mà nãy giờ mình bất giác đã bóp đến nhàu nát. Linh cười đưa lại tiền cho cô gái như biết rõ hoàn cảnh của ba chị em, nói:
-Thôi tạm thời chị chưa lấy tiền đâu, mang về bồi dưỡng em ấy cho tốt. Lúc nào khỏe, đi biển được rồi, mỗi ngày mang cho bác sĩ Bạch một con cá thật to là được. Ba chị em cứ về đi.
Cô gái nhìn Linh rồi lại nhìn sang Chi, nhưng ánh mắt cô không dừng lại lâu mà gật đầu rồi cúi xuống, cõng em trai lên.
-Em cám ơn chị.
Ba chị em cùng chào Linh và Hạ Chi rồi ra khỏi phòng khám. Ba người vừa rời đi thì Thiên Anh về đến nơi. Nhìn theo bóng ba người đi, Thiên Anh ngạc nhiên hỏi:
-Ai vậy Linh? Sao sáng sớm đã bị thương rồi?
-Ba chị em cô bé này sống với nhau ở bên kia đảo cơ anh ạ.
-Ủa, bên kia đảo mà sao tới tận đây?
-Chị em họ không có tiền đi viện, để đến khi vết thương bắt đầu nhiễm trùng rồi mới cắn răng dắt nhau qua đây.- Linh thở dài.
-Bác sĩ Bạch nhà mình nổi tiếng dữ nhỉ ?- Thiên Nguyên đi từ trong ra khi nghe tiếng Thiên Anh.
Thiên Anh lúc này mới nhìn ra Chi đang ngồi ở một góc phòng. Anh nhoẻn miệng cười chào cô rồi mới nói với Nguyên:
-Tới chỗ anh Trung chưa?
-Rồi. Vừa từ đó về.- Nguyên liếc mắt nhìn Chi rồi mới tiếp- Giao cô ấy lại cho cậu, tớ xin một ngày tự do nhé!
-Được…- Thiên Anh cười xòa- Hôm nay tớ sẽ đưa Hạ Chi đi chơi, cậu cứ đi nơi nào cậu thích, không cần theo bọn này.