- Cô gì ơi có bán hàng không ạ? – Tôi cất tiếng gọi
Một cậu con trai bước ra. Tôi liếc mắt nhìn. Cao ráo, chắc cũng chạc tuổi tôi, dáng vẻ toát lên đầy tự tin nhưng cũng không kém phần lạnh, ánh mắt có hồn, nụ cười rất thu hút . Nói chung chắc cũng thuộc dạng hot.
- Cô cần gì? Và đừng nhìn tôi chòng chọc như thế? – Anh ta khó chịu lên tiếng, giọng như vừa ngủ dậy.
Tưởng mình là qi chứ? Được cái mã mà có quyền tự nhận như thế sao?
- Xin lỗi, tôi muốn mua xương rồng, và tôi nhìn cái cây đằng sau anh chứ không phải nhìn anh.
Anh ta đột nhiên bật cười sảng khoái. Rồi cúi xuống nhìn tôi cười rạng rỡ.
- Đúng là ăn nói sắc sảo đấy chứ. Cũng không tệ đấy chứ, Mèo Nhỏ?
Sững người 30s. Sao anh ta biết tôi? Phải chăng đây là Trần Tuấn Huy? Ôi không!
- Đoán ra rồi à? Cô bạn nhỏ! Tôi là Trần Tuấn Huy- anh ta nháy mắt
- Tôi muốn mua xương rồng – lắp bắp nói từng chữ không ăn nhập- bao nhiêu tiền chậu cây kia?
- 60K, nhưng cô bạn là người đặc biệt, tôi tặng đấy- anh ta khẽ cười
Nhận chậu cây từ người đối diện. tôi đi thẳng, không ngoái lại nhìn.
Cuộc sống đúng là đã sắp sắp đặt. Sắp đặt những thứ ngẫu nhiên đến lạ lùng…
*HUY*
5. Người cũ
Tôi biết Nguyên qua một dịp rất tình cờ. Em học chung trường với tôi. Ấn tượng ban đầu về em khá là sướt mướt. Hôm 20-11, em viết tặng các thầy cô giáo một bài thơ, mà đọc lên cả trường ai cũng rơm rớm nước mắt. Tôi yêu thơ của em từ đó. Quả thật, cả con người lẫn thơ của em rất đặc biệt. Nhìn cách em ngồi sau cánh gà, uống cafe ừng ực với đôi mắt hơi quầng thâm, tôi biết đích thị em hay bị mất ngủ và là dân nghiện cafe. Hơn nữa uống cafe mà bỏ thêm socola vào thì đúng là rất kì lạ. Tôi cũng đã từng thử uống như vậy, nhưng nó làm tôi cảm thấy buồn nôn. Đúng là ai sinh ra cũng có những sở thích thật khác người.
“ Hẫng “ là quán cafe của anh họ tôi. Thường thì tôi đến đây để tìm lạ những phút giây bình yên trong cuộc sống. Tôi hay chui vào nơi pha đồ uống. Chỗ đó khá thoáng, nhìn ra bên ngoài cũng rất đẹp hơn nữa có thể ngửi thấy mùi của nhiều loại hạt khác nhau. Nhưng cafe vẫn luôn là thứ hạt hấp dẫn nhất. Mùi vị thơm đậm, nhất là lúc mới chuyện đến, vẫn còn nhuộm hơi sương của vùng đất đỏ bazan. Không biết lần này là tình cờ hay không, nhưng tôi lại bắt gặp Nguyên ở đây. Anh họ tôi nói, Nguyên là khách quen của quán, đến đây ít nhât 2 lần/ ngày, 6 ngày/ tuần, lúc nào cũng ngồi tại cái bàn cạnh cửa sổ và luôn gọi cafe đắng. Tôi tận dụng cơ hội đó để ngắm nhìn em kĩ càng hơn. Khác với Nguyên ở ngoài đời đầy năng lượng và tự tin. Nguyên ở đây lại rất khác. Em mang một vẻ dửng dưng với tất cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc tỉa mỏng ôm sát làm nổi bật lên đôi mắt của em. Mắt Nguyên có màu nâu, như màu của cafe vậy. Ít khi thấy Nguyên nhìn ra chỗ khác ( hoặc có thì chắc là lúc tôi không để ý ), chỉ thấy em tập trung vào laptop và ly cafe. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc đó, tôi lại cảm thấy trông Nguyên thật cô độc, luôn là như vậy.
Tôi đến “ Hẫng “ nhiều hơn, chỉ là không lộ mặt và lặng im quan sát em từ phòng đồ uống. Ngày nào cũng vậy, như một thói quen. Anh Khang chỉ nhìn tôi mỉm cười.
- Dạo này em hay đến đây nhỉ?