− Hải Triều! Con đến đây. Con đến đây.
Ánh mắt đầy yêu thương yêu, bà ngần ngừ rồi mạnh dạn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Hải Triều định kéo nàng đến ngồi xuống băng đá mà chuyện trò cho thỏa lòng. Nhưng Hải Triều đã rút nhanh tay của mình lại, khiến cho bà hoàn toàn bị hụt hẫng và anh mắt đang vui buồn thấp thoáng bóng dáng của sự hoài nghi và tuyệt vọng. Bà kêu lên:
− Hải Triều!
− Xin lỗi bà.
Giọng Hải Triều lạnh băng:
− Bà muốn chúng ta đến ghế đá ngồi phải không?
− Phải.
− Vậy thì chúng ta cùng đến đó ngồi.
Bà Tố Như ngồi xuống như một cái máy, mặt vẫn không rời gương mặt của Hải Triều. Sau khi ngồi xuống, giữ hẳn một khoảng cách với bà Tố Như, Hải Triều lại nói:
− Có điều này, tôi muốn thưa rõ với bà là ba tôi chưa hề nói với tôi một điều gì cả.
Bà Tố Như sững mắt lên chết lặng. Hải Triều lại nói tiếp:
− Tôi biết được sự thật về mình,về mối liên hệ với bà, hoàn toàn là vì vô tình mà nghe được. Hôm qua, khi bạn của bà đến thương lượng với cha mẹ tôi, tôi ở ngoài về, vô tình nghe được tất cả. Quả là tôi có bất ngờ về thân thế của mình.
Tôi có đau khổ khi biết rõ mình được một người nào đó sinh ra rồi bỏ đi.
− Hải Triều! Ta ...
− Bà không cần biện bạch. Có thể bà sẽ có một lý do nào đó để giải thích với tôi, nhưng tôi thì không muốn nghe, thậm chí không muốn biết gì thêm nữa, bởi vì tôi muốn mọi việc sẽ dừng lại ở đây, vĩnh viễn dừng lại ở đây.
− Con nói vậy là sao?
Bà Tố Như run rẩy. Hải Triều tránh nhìn vào mắt bà, đúng hơn là nàng không muốn nhìn thấy sự đau lòng của bà. Dù thật hay dù giả, nhưng đấy cũng là người đã mang nặng đẻ đau mới sinh ra được nàng. Ôi! Rõ ràng là có người ấy mới có nàng. Nàng nhận thấy mình quá tàn nhẫn, quá ích kỷ, nói một cách nặng nề hơn là quá tàn ác. Mà sao nàng phải làm như vậy chứ? Nàng không biết mình có hồ đồ không? Nhưng cũng không thể làm khác đi được. Dù sao cũng là lỗi của bà ấy đã bỏ rơi nàng từ nhỏ, bà ấy chẳng yêu thương con thì làm gì bà ấy biết đâu. Lần này bà ấy quay lại hẳn là vì một lý do nào đó thôi.
Hải Triều nghĩ ngợi lung tung, đầu óc như một quả bóng căng cứng sắp nổ tung. Nàng thu hết can đảm nhìn vào gương mặt đau khổ của bà Tố Như, rồi mở bóp lôi ra một gói vuông vứt cầm trên tay. Nàng nói chậm rãi:
− Ba mẹ nuôi của tôi rất là yêu thương tôi. Họ vì sợ mất tôi mà khóc lóc thảm thiết khiến cho tôi đau lòng lắm, vì thế mà tôi đã theo dõi bạn của bà để biết được chỗ này, và sau một đêm thức trắng suy nghĩ, tôi đã mạo muội đến gặp bà để nói lên nguyện vọng của mình.
− Nguyện vọng của con là gì?
Bà Tố Như ràn rụa nước mắt và vô cùng thống khổ. Nhưng Hải Triều với ý nghĩ mẹ đã bỏ rơi mình, mẹ chẳng hề có sự yêu thương nào đối với mình. Nghĩ thế nên nàng cứ vô tâm trên nỗi đau của mẹ.
− Nguyện vọng của tôi là được mãi mãi yên vui với ba mẹ của tôi. Tôi mong bà hãy quên tôi đi. Mãi mãi quên tôi. Chúng tôi đã là một gia đình bền vững suốt mấy mươi năm qua, nay bỗng vì bà mà lung lay ... thật tình là tôi không muốn thế. Thưa bà, tôi không muốn thắc mắc với bà một câu một chữ nào về chuyện ngày xưa, và tôi cũng mong muốn bà đừng đem chuyện ngày xưa trở lại nữa. Mà cho dù bà có quyết liệt hơn thì tôi cũng không thể trở về với bà. Có chăng có một phép mầu huyền diệu nào đó có thể làm cho tôi bé trở lại và bà đừng có bỏ rơi tôi, đừng có cho tôi vào tay người khác, bà hãy nuôi lớn tôi bằng trái tim yêu thương của người mẹ thì tôi mới là con gái của bà, mới mãi mãi thuộc về bà.
− Ta xin lỗi con.
Bà Tố Như nước mắt tuôn như mưa, trái tim hoàn toàn tan nát.
− Tôi cũng xin lỗi bà. Xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì những lời nói mà tôi không nên nói, xin lỗi vì tôi không thể nhìn nhận bà. Tôi xin lỗi và tôi cảm ơn bà bởi bà đã mang nặng đẻ đau để cho tôi có mặt trên cõi đời này.