Tố Như nói xong gục luôn xuống bàn vì say khướt. Thúy Hoa cũng say nhưng còn tỉnh táo hơn, nên nàng nhờ người dìu Tố Như về căn phòng ngủ của nàng.
Đêm đó Tố Như đã ở lại chỗ của Thúy Hoa. Sáng ra, nàng dậy thật muộn.
Thoạt đầu nàng hơi bỡ ngỡ và hốt hoảng khi thấy mình hiện diện trong một cămn phòng sang trọng và xa lạ. Nhưng rồi Tố Như cũng nhớ lại ngay và không còn sợ sệt nữa. Không thấy Thúy Hoa đâu, Tố Như đi vòng quanh căn phòng xem qua đồ vật rồi phát hiện trên bàn có một bức thư được dằn dưới một hộp thủy tinh nhỏ rất đẹp. Nàng lướt mắt qua mới hay những dòng trên là của Thúy Hoa ghi cho nàng.
“Tố Như”!
Mình đi đón một ông anh bà con từ Mỹ sang, nhưng mình sẽ về ngay, bạn chờ mình nhé. Mình cũng chuẩn bị sẵn cho bạn bộ đồ mới treo trong phòng tắm. Hãy vui vẻ lên! Mình ủng hộ bạn. Đừng quên những gì ngày hôm qua bạn đã hứa với mình đấy. Từ hôm nay sẽ không còn phiền não nữa. Chờ nghen!
Thúy Hoa”.
Tố Như nhẹ nhàng đặt lá thư xuống bàn, không quên lấy cục thủy tinh dằn lên như cũ rồi nhẹ bước đến gần bên cửa sổ, mở toang hai cánh cửa cho nắng gió của ngày mới ùa vào.
Ngày mới rất đẹp! Tố Như nhìn ngây ngất lên vùng trời xanh trong cao vời vợi rồi nhắm nghiền đôi mắt lại trút ra một hơi dài. “Hải Triều đã được chăm sóc tốt, rất được thương yêu, mình còn gì để lo nữa. Dẫu rằng mình khó có thể quên được ngày hôm qua, quên được đứa con gái Hải Triều, nhưng mình có thể để cho tất cả được lắng đọng, bởi vì mình còn phải sống, sống sao cho thật xứng đáng để sau này nếu có gặp lại con, mình vẫn có thể ngẩng cao đầu nhìn nó.
Hòn đá nặng trong lòng mình đã đến lúc được đặt xuống rồi. Giờ mình nhẹ nhàng bước thẳng tới trước và chỉ việc làm lại từ đấu mà thôi”.
Tố Như thở hắt ra một hơi như trút hết mọi âu sầu phiền muộn rồi quay vào trong. Bước vào phòng tắm, nàng trông thấy một bộ đồ rất đẹp mà Thúy Hoa bảo đã chuẩn bị cho nàng. Nàng đóng sập cửa lại, tắm cho thỏa thích rồi mặc bộ đồ mới và bước ra ngoài.
Đứng trước gương, Tố Như nhìn ngắm nàng thật lâu ở trong gương, rồi nàng ngồi xuống ghế dùng phấn và son của Thúy Hoa ở trên bàn tự trang điểm cho mình. Lát sau, ở trong gương lại là một gương mặt hoàn toàn mới, một Tố Như tươi tắn và xinh đẹp, dẫu rằng vẻ đẹp vẫn còn phảng phất u buồn.
Tố Như vừa sửa soạn xong thì Thúy Hoa về đến. Vừa bất ngờ vừa vui thích bởi sự “lột xác” nhanh chóng của bạn. Thúy Hoa nói như reo:
− Vậy mới phải chứ. Đep cứ như hoa hậu thế này mà để đau khổ đè bẹp cả tuổi xuân thì chẳng phải đáng tiếc lắm hay sao? Bạn đã xong rồi thì chúng ta đi thôi.
− Đi đâu?
− Đi xuống nhà dùng điểm tâm. Nhân tiện, mình sẽ giới thiệu bạn quen biết một người. Ông anh bà con của mình vừa từ máy bay xuống đó. Anh ấy là một người rất giỏi giang và hiền lành. Để mình xem hai người có hợp tánh tình không, nếu hợp mình sẽ kết thành đôi luôn.
Thúy Hoa thao thao nói vừa dứt lời liền bị Tố Như phát một cái vào vai:
− Bạn chẳng bao giờ bỏ tật ào ào ấy. Đừng có làm càn đó nghe!
− Mình làm thiệt chứ không làm càn. Mình muốn tặng bạn một luồng gió mới thay đổi cả cuộc sống của bạn.
Thúy Hoa vừa nói vừa dắt tay Tố Như đi ra khỏi phòng và chạm ngay một người đàn ông vừa từ trên lầu trên bước xuống.
Thúy Hoa lại reo lên:
− Anh đây rồi! Căn phòng mà em chuẩn bị có hợp ý anh không?
− Tốt lắm! Anh rất hài lòng.
Người đàn ông mỉm cười. Thúy Hoa tỏ ra rất nhanh nhạy:
− Để em giới thiệu. Đây là bạn thân của em Tố Như, còn đây là anh Trần Tâm.
Tố Như nhìn Trần Tâm hơi mỉm cười, nói:
− Đã nghe Thúy Hoa nhắc về anh. Chào anh!
− Anh thì đã nghe cái tên Tố Như và những kỷ niệm thời học trò rất dễ thương từ ở bên Mỹ. Sáng nay vừa xuống máy bay ngồi vào xe thì nghe cô gái này sẽ giới thiệu với anh một họa sĩ có tên là Tố Như.