– Anh xin lỗi ... Anh xin lỗi vì cuối cùng cũng phải thú thật với em một sự thật.
– Sự thật gì?
– Về người phụ nữ có cái tên gọi Tố Như.
Thùy Dung nhắm nghiền đôi mắt,bật người ra sau ghế hết sức xót xa:
– Hóa ra vẫn còn có một sự thật thuộc về gia đình này. Hóa ra em vẫn đang ôm ấp, vẫn đang tin yêu một người chồng phản bội. Nếu như em không vô tình nghe anh kêu gọi tên người phụ nữ đó, liệu anh còn giấu đến bao giờ?
Thùy Dung bắt đầu kêu la lên và trong mắt cũng bắt đầu ngấn lệ. Hải Sơn biết rằng nàng đang thất vọng, đang đổ sụp vì anh. Anh thương cảm Thùy Dung, nhưng trong thâm tâm mới cảm thương đó đối với Tố Như và Hải Triều còn nhiều hơn.
Thùy Dung vẫn nhìn chồng bằng ánh mắt đầy oán giận rồi bật khóc thành tiếng:
– Khi mà em hỏi anh thì trong lòng em cầu mong anh hãy bào chữa cho, và đừng bao giờ xác định sự thật. Nhưng em thật không ngờ ... Càng khó ngờ hơn khi em cảm giác dường như anh đang chờ mong em hỏi để mà trả lời, để mà thản nhiên thú nhận tội lỗi của mình. Anh ... anh thật quá nhẫn tâm rồi, Hải Sơn à.
– Anh xin lỗi.
– Đừng có xin lỗi, em ghét hai tiếng xin lỗi đó. Từ lâu bạn bè vẫn luôn bảo em, chồng làm việc xa nhà dễ sinh chuyện lắm. Nhưng em tin tưởng anh, giờ thì có chuyện thật rồi. Một phụ nữ xa lạ đã chi phối anh cả tinh thần lẩn thể xác.
Em mà biết trước như vầy, em sẽ buộc anh nghỉ việc trước lúc anh chuyển ra Vũng Tàu.
– Nghe anh nói đi Thùy Dung. Hãy nghe anh kể một câu chuyện.
Hải Sơn vẫn từ tốn từng lời:
– Anh và cô ấy gặp gỡ chỉ là một sự tình cờ thôi.
Hải Sơn kể lại cuộc gặp gỡ giữa anh và Tố Như cho Thùy Dung nghe. Khi Sơn kể, giọng anh thật trầm thật buồn. Dù anh không bộc bạch nhưng Thùy Dung vẫn có thể nhận ra nỗi day dứt, khó xử trong con người anh. Nhưng không vì thế mà Thùy Dung không ghen giận, không tức tối. Vô tình đấy, lãng mạng đấy, nhưng vẫn có tội. Thùy Dung chết đứng bởi câu chuyện của chồng.
Nghĩ sao về đàn ông đây? Trái tim của họ có quá nhiều ngăn nên lúc nào cũng có thể chứa đựng được bóng hình này bóng hình nọ.Còn người phụ nữ kia nữa, cô ta trong hụt hẫng, chới với giữa đời đã dựa đỡ vào anh rồi biến mất, nhưng tại sao không biến mất, nhưng tại sao không biến mất luôn đi mà còn hiện ra để làm gì? Đứa con bị bệnh hay là “chiêu bài” của cô ấy nhằm chiếm đoạt chồng người?
Thùy Dung ngước nhìn chồng, rồi nói:
– Người đàn ông đàng hoàng sẽ không làm những điều như vậy. Người đàn ông đàng hoàng sẽ biết tự kiềm chế và vượt qua những phút yếu lòng. Người đàn ông đã có gia đình rồi còn tự cho mình cái quyền tự do yêu đương ôm ấp một người phụ nữ khác nghĩa là sao?
Anh lớn rồi,anh tự biết một hành động sai lầm sẽ có những hậu quả như thế nào hay không? Anh có biết tâm trạng giờ đây của em là gì hay không? Là bị rơi xuống hố sâu nhưng không phải tự rơi, mà là bị xô đẩy một cách tàn nhẫn. Anh tàn nhẫn ... anh quá tàn nhẫn.
Thùy Dung lại kích động rơi lệ. Nàng khóc và kể lể:
– Em biết ... đã có những lúc em ít quan tâm tới anh. Em lao vào công việc, xem trọng công việc, say mê công việc ... nhưng em làm việc kiếm tiền là để cho ai? Là để cho cuộc sống của gia đình này luôn được phồn thịnh, là để cho tương lai con cái sau này.Anh hay ho đến độ giờ đây có cả một đứa con rơi. Quả thật là anh đã làm cho trái tim em tan nát ...
Thùy Dung bưng mặt khóc ròng. Hải Sơn rời khỏi chỗ ngồi sang chỗ Thùy Dung ngồi xuống, vòng tay ôm lấy nàng:
– Hãy tha lỗi cho anh ... vì anh biết em là người rộng lượng. Người phụ nữ đó không có ý cướp đoạt hạnh phúc gia đình ta, cô ta quay lại vì đứa con bị bệnh nặng cần cứu chữa. Hoàn cảnh của cô ấy giờ đây không giải quyết được gì cho đứa bé, nên cô ta mới nhờ đến anh, Thùy Dung à. Thà là không biết gì không hay gì, giờ thì đâu thể thấy chết mà không cứu, huống hồ chi đứa bé là gọit máu của anh, là một bé gái rất dễ thương, anh không thể đành đoạn mà bỏ rơi được.