– Cảm ơn anh, Hải Sơn.
Tố Như thở hắt ra hết những sầu muộn còn vương vấn trong lòng rồi nói.
– Nhiều ngày qua, tôi giống như một quả bóng bị bơm căng quá mức, vừa đau vừa tức, vừa hận vừa buồn.
– Nói ra rồi thì chắc là tâm trạng có đỡ hơn?
– Vâng, giờ thì đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh lắng nghe câu chuyện của tôi.
– Có gì đâu. Chia sẻ nhẹ nhàng như thế nào có là gì? Đây là danh thiếp của anh, sau này có gì cần giúp đỡ thì Như cứ phone cho anh.
Tố Như mỉm cười nhận lấy danh thiếp từ tay Hải Sơn, chợt hỏi:
– Ngày mai là thứ sáu ... cuối tuần rồi anh sẽ về Sài Gòn chứ?
– Phải. Như về không, chúng ta cùng về?
Tố Như trầm ngâm rồi lắc đầu đáp:
– Chưa. Như chưa muốn về. Ở lại vài hôm nữa nghĩ suy thấu rồi mới về.
– Còn suy nghĩ gì nữa, chuyện đã như thế rồi. Nếu anh ở cương vị của Như thì chỉ việc chấp nhận theo tất cả. Còn bằng như thấy không thoải mái thì dọn ra ngoài ở riêng.
Dọn ra ngoài ở riêng? Như đang nghĩ đến vấn đề này. Phải ở riêng thôi, bởi khó mà chấp nhận sống chung hòa bình với cô Xuân. Trái tim của phụ nữ có những khi hẹp hòi như thế.
Hải Sơn mỉm cười:
– Anh tin rằng Như có thể giải quyết nhanh vấn đề để cho cuộc sống được thoải mái vui vẻ hơn. Khi nào về Sài Gòn rồi, cuối tuần gọi điện cho anh nghen.
– Nếu như anh không sợ làm phiền.
– Chúng ta là bạn thì có gì phiền. Đầu tuần anh trở lại làm việc, anh sẽ về đến khách sạn Như, xem Như đã về chưa. À! Nếu Như về, có thể gọi di động chào anh một tiếng có được không?
– Vâng!
Tố Như nhìn Hải Sơn rồi bưng trái dừa lên vừa uống. Anh nhiệt tình và quan tâm đến người khác một cách gần gũi, giống như mình và anh đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Anh cho mình một cảm giác gần gũi, giống như mình và anh đã quen biết nhau lâu lắm rồi. Anh thân thiện và có gương mặt đẹp hiền đến nao lòng người đối diện. Nhưng trên tay anh có một chiếc nhẫn đeo ở ngón tay út.
Chiếc nhẫn vô tình thôi hay sự thật là anh đã có gia đình rồi? Ý nghĩ của mình bắt đầu đi hoang ... Ôi, tại sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Anh ấy đã khẳng định “chúng ta là bạn” rồi, mình còn gì mà suy nghĩ vẩn vơ nữa.
– Tố Như à! Sao anh trông Như buồn vậy? Có muốn anh ở lại những ngày cuối tuần với Như không?
– Không ... không.
Tố Như ngẩng lên nói những lời với lòng mình:
– Anh cứ về đi. Như chỉ muốn chỉ một mình thôi. Anh cứ về đi!
– Mình sẽ còn liên lạc với nhau chứ?
– Chắc là có.
– Khi nào quyết định ở một chỗ nào đó chắc chắn, nhớ gọi cho anh nha.
Không biết mình có nợ nần gì kiếp trước không, nhưng anh thật sự quan tâm đến Như đó.
– Cảm ơn anh.
Tố Như đáp lí nhí và hết sức xúc động. Nàng và Hải Sơn ngồi bên nhau tới khuya, nói với nhau rất nhiều chuyện. người bộc bạch về tương lai, kẻ nói về hiện tại ... Xem ra càng nói càng tâm đầu ý hợp, càng gần gũi, càng thấy cảm mến yêu thích lẫn nhau.
Khuya đêm đó, Hải Sơn đưa Tố Như về khách sạn nơi nàng trú ngụ. Trước khi chia tay, anh bỗng nắm chặt tay nàng nói:
– Anh có câu này tặng Như:”Quẳng gánh lo đi mà vui sống”. Mong em cho anh gặp lại!
Sơn chạy xe đi. Tố Như về phòng ngã vật lên giường, cả đêm không sao ngủ được.
Có phải tình yêu chăng? Không biết. Chưa rõ mặt, nhưng đó là một nỗi nhớ mong rất kỳ lạ. Một nỗi nhớ mong càng lúc càng gay gắt, cứ như ngọn lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng làm cho Tố Như chẳng giây phút nào yên ổn bởi nỗi nhớ quay quắt này.
Đã mấy lần trong suốt hai ngày qua, Tố Như đeo hành lý lên vai chuẩn bị ra về, nhưng rồi có một sức lực hình nào đó đã kéo ghì nàng ở lại. Nói chính xác hơn là nàng muốn gặp lại Hải Sơn bằng xương bằng thịt chứ không phải là giọng nói trong điện thoại. Vì thế mà nàng đã quyết định ở lại và chờ đợi nàng luôn mâu thuẫn. Mình làm gì thế? Đầu óc không được tỉnh táo ... thật ra thì mình đang đúng hay là đang sai đây? Lẽ nào mình vừa gặp đã yêu rồi? Lẽ nào mình dễ rung động, dễ yêu đến thế? Lâu nay mình không để ý đàn ông, sao giờ đây lại ...