Anh sẽ vác chúng, sẽ quẳng chúng đi xa giùm Như.
– Có thể sao?
– Có thể chứ.
Tố Như mỉm cười, nụ cười kém tươi vì nàng bỗng muốn rơi lệ.
– Anh cảm thấy tôi kỳ lạ lắm, phải không?
– Không. Ở trong mắt anh, Như là một dấu chấm hỏi mà anh rất ưa thích tìm tòi, dù rằng chỉ có Như mới cho anh lời giải đáp.
Tố Như chợt thở dài. Nàng thở dài mấy lượt rồi đưa mắt nhìn bầu trời nhá nhem tối, nhìn phố biển bắt đầu đẹp với vẻ đẹp đèn điện đủ màu.
Lần đầu tiên nàng ở cạnh một người đàn ông. Lần đầu tiên nàng chấp nhận sự quan tâm của một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên nàng mới gặp đã trăn trở vì một người đàn ông. Nàng cũng không có gì phải dối lòng khi những tình cảm yêu thích đối với Hải Sơn như ngọn lửa âm ỉ nhen nhúm trong lòng nàng.
Lại thở dài lần nữa, Tố Như im lặng thêm một chút nữa mới nói:
– Anh nói rất đúng. Quả thật là tôi đang rất mệt mỏi, rất chán chường. Cuộc sống xung quanh tôi không còn chút gì là vui vẻ nữa. Trước đây tôi là một cô gái con nhà giàu ...
Tố Như bắt đầu kể, bắt đầu trút cạn lòng mình. Nàng càng kể càng đau lòng, càng kể càng xót xa đến nỗi lệ rưng rưng nơi khóe mắt rồi chảy thành dòng xuống má.
Hải Sơn lặng im nghe nàng kể. Chừng nàng khóc, anh rút khăn ra đưa cho nàng chặm nước mắt. Trong lòng anh chợt dâng lên mối thương cảm vô bờ bến đối với Tố Như. Thật tội nghiệp! Đang ở trên cao bỗng rơi xuống thấp, may mà chưa bị vỡ tan ra. Nhưng thay đổi hoàn cảnh từ giàu biến thành nghèo như thế, quả là một thách thức quá lớn. Cuộc đời này đúng là đầy rẫy hoàn cảnh là mỗi sự đáng thương khác nhau.
Hải Sơn giơ tay lên định vỗ về Tố Như, nhưng rồi sực nhớ đến mình và cô gái nhỏ mới quen biết ban sơ, thân thiện quá là không phải, nên anh vội bỏ tay xuống.
– Ba tôi lấy vợ, tôi trở nên một kẻ bơ vơ giữa đời rồi.
Tố Như sướt mướt:
– Tôi không dám về quê vì tôi sợ đối diện với mẹ tôi. Tôi sẽ nói với mẹ như thế nào về ba của tôi đây? Giấu giếm thì thật là không phải, còn nói ra thì quá ư tàn nhẫn. Mẹ tôi nhất định sẽ buồn lắm, sẽ đau lắm.Vì thế mà tôi sẽ trốn biệt.
Tôi thà là đi trốn chứ không dám gặp mẹ tôi vào lúc này.
Tố Như ngừng nói nấc nghẹn lên mấy tiếng rồi tiếp tục:
– Anh ... anh cũng là đàn ông ... tại sao người đàn ông có thể quên mau mọi thứ như vậy? Có phải những người đàn ông không hề có trái tim chân thành?
– Không đúng.
Hải Sơn đáp ngay:
– Không phải tất cả những người đàn ông, mà chỉ một số không có trái tim chân thành mà thôi. Ba của Như có lẽ không chịu nổi sự cô đơn nên tìm một người để vừa an ủi vừa chia sẻ. Anh không biết phải nói sao, nhưng bác ấy không chỉ đáng trách mà cũng có phần đáng thương đó.
– Anh công tâm hay bênh vực cho ba tôi vậy?
– Công tâm.
– Thế nếu là anh ở trong hoàn cảnh của ba tôi, anh có đi lấy vợ nhanh như vậy không?
– Anh ...
Hải Sơn im lặng không biết trả lời như thế nào. Tố Như ngước nhìn lên khuôn mặt của Hải Sơn bằng đôi mắt ướt nước, rồi nàng mỉm cười lắc đầu:
– Tôi đã cho anh vào một tình thế khó quá phải không?
– Quả là khó.
Tố Như phì cười.
– Có lẽ tôi không nên tin vào cách gọi là đàn ông nữa.
– Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy chứ. Người yêu của Như biết sẽ buồn vì sự không công bằng này.
Tố Như nhìn sững Hải Sơn rồi lắc đầu:
– Cũng may mà tôi chưa có người yêu. Thú thật là tôi bắt đầu cảm thấy sợ ....
sợ rơi vào một tình cảnh giống như mẹ của tôi bây giờ.
– Như không nên sợ như vậy, không có tình cảnh nào giống tình cảnh nào đâu. Hãy tin vào tuổi trẻ, hãy tin vào những điều tốt đẹp Như à. Qua một loạt những sự kiện dồn dập như thế mà Như vẫn đứng vững như ngày hôm nay, cũng thấy Như là một người có nghị lực phi thường. Tuy rằng chúng ta mới quen biết, nhưng anh thật tâm cầu chúc cho Như được mãi như thế này, đứng vững mãi như thế này cho nỗi đau đi qua.