Vũ Hoàng bật cười. Đi lạc cũng phải, nét mặt cô ta khờ trân như con Mán trong rừng vừa lên thành phố. Nhưng một nét đẹp thật hoang dã ngây thơ.
- Xe anh đậu đàng kia. Tội nghiệp dữ hôn, đi lạc chiều giờ lận. Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà.
- Cám ơn anh ... nhưng bằng cách nào đây em có xe đạp.
- Được mà.
Vũ Hoàng nắm tay Uyển Ngọc dắt đi. Uyển Ngọc định rút tay lại, song nhìn mặt Vũ Hoàng, anh tự nhiên chứ có "tà ý" gì đâu, cô ngoan ngoãn bước theo.
Mở cốp xe của mình, Vũ Hoàng nhấc xe đạp của Uyển Ngọc bỏ vào.
- Em lên xe, anh đưa em về nhà. Vinh không đưa rước em nữa à?
- Em nghĩ ... mình nhớ đường rồi, nên bảo ảnh khỏi đưa đón, ai đè em càng đi càng lạc.
- Em biết đây là đâu không?
- Dạ không.
- Ra tới Bà Hom Phú Lâm. Từ đây mà em đạp về nhà phải cả chục cây số.
Uyển Ngọc kêu lên:
- Trời đất, xa dữ vậy! Hèn nào em đạp xe mỏi nhừ cả chân, bây giờ càng mỏi dữ hơn. Càng đạp xe đi, càng thấy lạ hoắc.
- Mệt lắm phải không? Hay anh đãi em ly nước ngọt nhé!
- Dạ thôi, em đâu có tiền.
- Anh mời em, anh phải trả tiền. Hay là đói chưa, anh dắt em đi ăn cơm luôn?
Uyển Ngọc cười như thú nhận, bụng của cô đang rỗng không, đói đến chán run rẩy luôn, song cô lắc đầu ấp úng:
- Dạ thôi.
- Đừng có ngại, anh cũng đang đối nè.
Vũ Hoàng lái xe đến nhà hàng, anh dắt Uyển Ngọc vào:
- Cứ ăn tự nhiên nhé!
Chưa bao giờ Uyển Ngọc ăn ngon đến thế, cô ăn thật nhiều.~ - Cám ơn anh nghen, em đang đói nên ăn ngon lắm.
Uyển Ngọc cắm cúi ăn nên không thấy Vũ Hoàng đang ngắm cô. Anh đang làm một cuộc so sánh. Cô bé đẹp quá, dù ăn mặc tầm thường, không màu mè hay biết làm điệu.
- Khi nào em gặp Thanh Hương, đừng nói việc anh đưa em đi ăn nhé.
- Dạ, nhưng sao đừng nói vậy anh?
- Thì anh bảo em đừng nói, em đừng nói, như vậy thôi Anh ... sợ Thanh Hương ghét em hơn nữa.
Uyển Ngọc gục gặc đầu như đã hiểu. Có khi nào Thanh Hương tốt với cô đâu, xem cô như kẻ thù vậy. Có lẽ tại cô có quá "vộ số tội", lúc nào cũng làm phiền người khác.
Vũ Hoàng chợt nắm bàn tay Uyển Ngọc.
- Em đẹp hơn cô ấy nhiều, mà con gái thì hay đố kỵ với những người đẹp hơn mình, hiểu không?
- Dạ.
Uyển Ngọc không hiểu cho lắm. Cô kém Thanh Hương tất cả kia mà.
...................
Giờ cơm, chỗ ngồi của Uyển Ngọc trống không, ông Thành ngạc nhiên:
- Uyển Ngọc không ăn cơm à?
Thanh Hương dài dòng châm biếm:
- Còn đợi mời mới xuống. Chị Hai, lên mời cô Ngọc xuống dùng cơm.
- Dạ cô Ngọc đi học chưa về.
Ông Thành trợn mắt:
- Cái gì! Bây giờ là mấy giờ rồi mà đi học chưa về? Vinh, bữa nay con không đi rước Uyển Ngọc à?
- Dạ không! Uyển Ngọc nói khỏi, đã nhớ đường về nhà.
Ông Thành đằn mạnh đôi đũa lên bàn, mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
Sáu giờ tan học, có về muộn lắm bây giờ cũng về đến nhà chứ, có đâu chưa về.
Hay là đã ... đi lạc.
Thanh Hương châm chích:
- Ba sợ nó đi lạc à? Mặt nó làm bộ ma n chứ nhìn ranh lắm, sao đi lạc cho được.
Ông.Thành nạt đùa:
- Thôi cái giọng khó nghe của con đi! Vinh mau lấy xe đến trường xe sao!
- Dạ ...
Thanh Hương giận đỗi:
- Phiền quá đi, đến bữa cơm ăn cũng không yên! Mẹ thấy không, như vậy làm sao con ưa nó cho được.
Bà Thành cũng bắt đầu nhận ra sự quá ưu ái của chồng dành cho Uyển Ngọc.
Lo lắng cho sự vắng mặt của Uyển Ngọc đến bỏ bữa cơm, bắt cả Vinh cũng không được ăn cơm, mà phải đi tìm Uyển Ngọc. Uyển Ngọc đã mười bảy mười tám chứ đâu phải đứa trẻ lên ba.