- Cháu không đi đâu hết! Khi bà ngoại mất, bà giao cháu cho cậu. Có điều là sau này cháu đừng đụng chạm đến đồ đạc của chúng. Còn Vinh, ba mua cặp cá khác đền cho con.
..bạn đang đọc truyện tại topkute.net chúc các bạn vui vẻ..Vinh lắc đầu:
- Không cần đâu ba. Ba cũng nên bảo cô ta muốn ở đây đừng bao giờ làm phiền người khác. Muốn làm gì, cô ta hãy quậy ở phòng của cô ta kìa.
Vinh bỏ đi lên lầu, không nói một lời. Bà Thành cũng bỏ đi về phòng, cả đến bà cố gắng dung hòa nhưng cũng không thể nào chịu nổi với cô gái kia, cô ta làm cho mọi thứ trong nhà này rối tung lên.
Còn lại hai người, Uyển Ngọc ấp úng:
- Cháu xin lỗi.
Ông Thành kéo Uyển Ngọc ngồi xuống:
- Cháu đã biết lỗi thì nên sữa, trong nhà này không ai ghét bỏ cháu đâu. Chỉ tại xưa nay chúng quen sống ngăn nấp, cháu lại không khéo mấy. Sau này, cháu đừng bày bừa bãi như thế này nữa nhé.
Hãy dẹp cho gọn những thứ này lại đi.
- Dạ.
Ông Thành đứng lên đi tìm vợ:
- Em hãy cố gắng dung hòa giữa chúng nó giùm anh. Mẹ nuôi anh mất, giao Uyển Ngọc lại cho anh. Anh là cậu, dù không là ruột thịt đi nữa, anh cũng phải làm trọn lời hứa với người đã khuất.
- Anh thấy đó, em cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng còn Thanh Hương, nó không chịu nổi nếu như Uyển Ngọc không sửa đổi.
- Anh có bảo Uyển Ngọc rồi. Em hãy giúp anh. Cố dung hòa cho chúng nó sống vui vẻ.
- Vâng. Em sẽ cố gắng xem Uyển Ngọc như là con của em.
- Cám ơn em.
Ông Thành mỉm cười kéo vợ vào vòng tay mình. Ông quý vợ mình vì những đức tính diu dàng như thế.
Tiếng sột soạt bên ngoài như có vật gì đó kéo lê trên gạch, khó chịu quá đi thôi. Hôm nay ngày chủ nhật, Vinh muốn ngủ dậy muộn hơn mọi ngày, thế mà cũng chẳng được, bởi tiếng lê rin rít đến làm khó chịu.
Vinh đẩy cửa bước ra ngoài, chân anh trượt dài và nằm ngay đơ trên nền gạch đầy nước.
- Ha ... ha ...
Tiếng cười lớn bị bịt kín lại thành tiếng cười khùng khục. Vinh trợn mắt ngó lên. Con nhỏ man man đang cười anh, một tay cầm cây lau nhà nước nhểu lòng thòng. Có lẽ cái ngã của Vinh giống như là đi chụp ếch. Vinh ngồi ngay dậy và đứng lên toan trừng mắt quát, song anh lại suýt trượt một cái nữa, may là chụp được vào tường. Anh quát:
- Còn cười nữa hả? Ai khiến cô lau nhà, không biết lau nhà thì để người làm, khéo bày đặt.
Không đợi Uyển Ngọc lên tiếng, Vinh quát gọi người làm:
- Chị Hai, mau lên đây!
Chị giúp việc chạy lên:
- Dạ, cậu Vinh ...
- Chị làm ơn mau lau khô cái nhà. Biểu cô ta hãy ngồi làm kiểng, đừng có phá phách nữa, tôi bị ngã trẹo cả xương sống rồi nè.
- Dạ dạ ....
Vinh giận dữ đi vào phòng đóng cửa cái rầm. Đúng là phiền hết biết, quanh đi quẩn lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh đâu có ghét cô ta, còn thương hại nữa là khác. Côi cúc, không nơi nương tựa nhưng cô ta lại ăn ở thật là khó thương.
Bên ngoài, chị Hai giật cây lau nhà trên tay Uyển Ngọc.
- Cô không biết làm công chuyện nhà thì làm ơn ở trong phòng cô giùm đi.
Nhà gạch bông láng bóng, cô lau nhà kiểu này đi trượt té chết luôn. May là cậu Hai té, chứ nếu bà hay cô Thanh Hương, có phải chết không?
Không biết làm sao, Uyển Ngôc đành đi về phòng mình, cô chỉ muốn làm điều gì đó giúp trong nhà, không thành một kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng cứ hễ cô mó tay vào cái gì cũng bị la bị mắng. Uyển Ngọc thấy buồn làm sao, cô không thể nào hòa đồng được với người trong nhà này, giống như một vì sao lạ, lạc lõng trong đêm. Chỉ có những lúc ngồi bên ông Thành, ông nhỏ nhẹ chỉ bảo, lòng cô ấm lại trong tình cảm như là cha và con vậy.
Làm gì đây! Ngày tháng như quá dài và vô vị. Một ý nghĩ qua đầu, Uyển Ngọc định chiều nay xin ông Thành cho cô học một khóa gia chánh, cô sẽ biết nấu những mốn ăn ngon cho gia đình. Chừng đó biết đâu Vinh không nạt nộ quát mắng cô nữa.