1 năm về trước...vào cái buổi chiều kinh khủng ấy...vào cái buổi chiều đã tạo nên nỗi ám ảnh lớn đến mức kể từ đó đến nay nó không bao giờ online nữa...
- Hức hức! Cậu...là Minh...hay là Quang? – nó ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ướt đẫm nước
- Điều đó không phải là vấn đề! Nói đi! Có chuyện gì mà cậu lại ngồi đây và khóc như một con điên thế này hả?
- Cậu là Minh rồi...
Nó nói thều thào rồi ôm chầm lấy cậu nhóc Lúc đó nó cực kì sợ Nó sợ tất cả Nó cảm giác mọi thứ đang muốn nuốt chửng lấy mình Trong tiềm thức của Thanh, Minh luôn là một cái gì đó đại diện cho sức mạnh, ở Minh toát lên một cảm giác bình an khi có cậu bên cạnh
- Nhỏ khùng này! Nói đi chứ? Đứa nào bắt nạt cậu! Nói! – Minh dường như hét vào mặt nó, trong khi nó thì đang níu vạt áo cậu nhóc khóc tức tưởi
Trời chiều nhạt nắng Cây cối đứng im lìm không động đậy Chỉ văng vẳng tiếng khóc của nó và tiếng thở dài của Minh...
Nó đã có một bài học...cho cái gọi là niềm tin không có điểm tựa...
Bây giờ thì Trần Thanh Thanh đã khôn hơn rồi Nó sống thực tế và không mơ tưởng viễn vông về cái gọi là thế giới ảo nữa Nó phát hiện ra cuộc sống thực bao giờ cũng đẹp và đáng yêu hơn Nó có Minh, có Quang, có gia đình, có bạn bè bên cạnh Chính họ là động lực lớn giúp nó vượt qua được sự khủng hoảng tinh thần và bình tâm trở về chính mình Và khi có sự xuất hiện của Như May – cô chị họ xinh đẹp thì nó đã được cải thiện hơn về mặt ngoại hình Không còn là một nhóc khùng, một cô vịt con xấu xí trước kia nữa...
Nhưng một sự thật khiến Thanh luôn cảm thấy bất an cho tình bạn thân thiết giữa nó và anh em sinh đôi nhà họ Phạm...
Là rằng...
Nó thích Quang...Nhưng Quang không thích nó...Minh thích nó...Nhưng nó không thích Minh...
Một vòng luẩn quẩn...
Một con dao vô hình có thể cắt đứt tình bạn tuyệt vời mà nó đang cố giữ gìn và vun đắp...
Có lẽ người ta nói đúng!
Con đường đau khổ nhất của một tình yêu chính là nó có nguồn gốc từ một tình bạn..."
Bây giờ nó đang ngồi trên bàn và cố gắng nạp vào đầu đống lý thuyết sinh học khó nhằn Không hiểu sao nó luôn cảm thấy vất vả khi học những môn mang tính chất thuộc lòng kiểu này Trong khi người ta vẫn thường bảo con gái thường có năng khiếu với mấy việc liên quan đến "gạo" bài Có lẽ nó là trường hợp ngoại lệ...
Đang cào cào đầu tóc và căng mắt dán vào trang sách, nó chợt giật bắn mình khi vừa nhớ ra cuốn vở lý thuyết Sinh vẫn đang nằm ở chỗ Phạm Minh Hôm bữa cậu nhóc không chép bài nên mượn vở nó về Trong vở có mấy phần trọng tâm cô giáo căn dặn cho buổi kiểm tra ngày mai Nếu không có vở bây giờ thì làm sao biết đường mà học Nó lẩm bẩm rồi lấy di động bấm cành cạch...
- Alo! Ghim! Vở sinh của tôi vẫn nằm ở chỗ cậu phải không?
- Ờ! Tôi đang cố gắng dịch coi cậu viết cái gì trong đó đây nè!
- Hả? Sao cậu dám nói thế! Mà thôi, không nói nhiều nữa, cậu mang vở trả cho tôi ngay! Không có nó làm sao mà tôi học bài được!
- Có im đi không hả? Miệng còn to hơn cái loa! Tôi cũng đang tính đi trả đây! Ngồi đó mà đợi! Cái thứ dữ dằn!
Tút...tút...
Nó bặm môi nhìn màn hình điện thoại Cho dù bây giờ Minh đã thay đổi hoàn toàn so với năm lớp 10 nhưng bản tính bạo lực thif vẫn không hề biến mất Có ai đời đi mượn vở người ta mà còn lớn giọng la lối om sòm như thế...Càng nghĩ nó càng thấy bực mình...
Vài phút sau thì nó nghe tiếng xe máy đỗ trước cổng nhà Quàng vội chiếc áo khoác, Thanh phóng lẹ xuống lầu Ba mẹ nó vẫn đang trong phòng, phải lấy ngay để không bị họ biết Gì chứ đấng phụ mẫu của nó cực ghét việc con trai tới nhà con gái mình...