Một vài cô gái ở chung phòng với hai hoặc ba cô khác nhưngElizabethđã yêu cầu được ở một mình một phòng. Nàng viết cho bố nhiều bức thư dài rồi xé nát những bức nào bộc lộ tình cảm của mình. Đôi khi nàng cũng nhận được những bức thư ngắn của bố và vào ngày sinh nhật là nhiều món quà bọc giấy hoa mua ở các cửa hàng sang trọng, được người thư ký đích thân đưa đến.Elizabeththấy nhớ bố kinh khủng.
Nàng sắp được gặp ông tại biệt thự ởSardiniavào lễ Noel, và trong lúc thời gian ngày càng đến gần thì sự chờ đợi thật là không thể chịu đựng nổi. Nàng phát ốm vì kích động. Nàng lập ra một danh sách những việc quyết tâm làm và cẩn thận viết chúng ra:
- Không gây phiền phúc
- Tỏ ra quan tâm
- Không phàn nàn về bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện ở trường.
- Không cho bố biết là mình đang cô đơn.
- Không ngắt lời khi bố đang nói.
- Ăn mặc chỉnh tề vào bất kỳ lúc nào, kể cả bữa sáng.
- Cười thật nhiều để cho ông biết mình đang hạnh phúc thế nào.
Những lời ghi chú như cuốn kinh cầu nguyện, lời cầu xin của nàng với các vị thần. Nếu nàng thực hiện tất cả những điều nầy, có thể… có thể… những quyết tâm củaElizabethsẽ trở thành kỳ cục. Nàng đã điều tra nghiên cứu về thế giới thứ ba và mười chín nước đang phát triển, và bố nàng sẽ nói, "Bố không ngờ là con lại quan tâm đến vậy. (điều số hai). "Con là cô gái xuất sắc,Elizabeth". Sau đó ông sẽ quay sang người thư ký và nói: "Tôi không nghĩ rằngElizabethcần trở lại trường. Tại sao tôi không giữ nó ở đây với tôi?
Một lời cầu nguyện.
***
Một chiếc Learjet của tập đoàn đónElizabethởZurichvà đưa nàng đến sân bay ở Olbia, nơi có một chiếc limousine đã chờ sẵn.Elizabethngồi vào băng sau của xe, im lặng, ép chặt hai đầu gối vào nhau để cho đỡ run. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng quả quyết nghĩ, không được để cho ông thấy mình khóc ông phải không được biết mình nhớ ông thế nào.
Chiếc xe lướt qua xa lộ dài và quanh co dẫn đến bờ biển Smeralda rồi rẽ vào con đường nhỏ chạy vòng quanh lên đỉnh đồi. Con đường nầy luôn làmElizabethsợ hãi. Đây là đoạn đường hẹp và dốc, bên nầy là núi cao và bên kia là vực sâu muôn trượng.
Chiếc xe dừng lại ở trước nhà, vàElizabethbước ra khỏi xe, đi về phía ngôi nhà, và rồi nàng chạy, chạy với hết sức lực của mình. Cửa trước mở ra và Margherita, bà quản gia ngườiSardiniađứng đó, mỉm cười:
- Chào côElizabeth.
- Bố tôi đâu? - Nàng hỏi.
- Ông chủ có việc gấp phải đi Úc. Nhưng ông ấy đã để lại rất nhiều món quà xinh đẹp cho cô.
Một mùa Noel dễ thương lại sắp đến rồi.
Chương 11
Elizabethđã cầm Quyển sách theo. Nàng đứng trong phòng lớn của toà biệt thự ngắm nhìn chân dung của Samuel Roffe, và bên cạnh, Terenia, cảm thấy sự có mặt của họ, như thể họ đã sống lại. Một lúc lâu sau, nàng quay lại và đi lên căn phòng áp mái, lấy Quyển sách. Mỗi ngày nàng bỏ ra nhiều giờ ở trong căn phòng đó, đọc đi đọc lại, mỗi lần đọc lại có cảm giác gần gũi hơn với Samuel và Terenia, và thời gian một trăm năm ngăn cách họ cũng đang dần biến mất…
***
Suốt vài năm sau đó,Elizabethđọc, Samuel đã ở lại hàng giờ trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Wal, giúp đỡ ông pha chế thuốc mỡ và thuốc uống, nghiên cứu các tác động của chúng. Và đằng sau luôn là Terenia xinh đẹp, quyến rũ. Chỉ cần thoáng bóng của Terenia cũng đủ giữ giấc mơ một ngày nào đó nàng sẽ thuộc về anh sống mãi. Samuel và bác sĩ Wal rất hợp nhau nhưng với mẹ của Terenia thì không. Bà là một phụ nữ miệng lưỡi độc địa, hay gây gổ, hợm mình và bà ghét Samuel. Và anh cố tránh xa bà.