Ivo ngơ ngác nhìn quanh "Carissima! Các con… có chuyện gì vậy?
- Anh đã làm gì? - Donatella đứng dậy, - Đây là cái mà anh đã làm? - Cô ta ném tờ tạp chí Oggi vào mặt ông. - Xem đi!
Vẫn ngơ ngác, Ivo cúi xuống nhặt tờ tạp chí lên.
Đập vào mắt ông trên trang bìa là hình ảnh ông, Simonetta và ba đứa con gái. Đầu đề ghi "Ngưòi bố của gia đình".
Chúa ơi! Ông đã hoàn toàn quên chuyện đó. Nhiều tháng trước, tạp chí nầy đã xin phép viết một bài về ông và ông đã dại dột cho phép. Nhưng Ivo không thể tưởng tượng nổi nó lại được đăng lên mặt báo một cách ồn ào như vậy. Ông nhìn người tình đang nức nở khóc cùng bọn trẻ và lên tiếng:
- Anh có thể giải thích…
- Lũ bạn học của chúng đã giải thích hết rồi!
Donatella rít lên:
- Lũ con tôi khóc lóc chạy về nhà vì cả trường gọi chúng là con hoang?
- Cara, anh…
- Bà chủ nhà và đám hàng xóm đối xứ với chúng tôi như là cùi hủi vậy. Chúng tôi không thể ngẩng mặt lên làm người nữa. Tôi sẽ đưa các con đi khỏi đây.
Ivo nhìn cô ta chằm chằm.
- Em nói cái gì vậy?
- Tôi sẽ rời khỏiRome, và tôi sẽ đưa các con đi theo.
- Chúng cũng là của anh mà, - ông la lên, - Em không thể làm như thế được.
- Tôi sẽ giết anh nếu anh ngăn cản tôi.
Quả là một cơn ác mộng. Ivo đứng đó, nhìn ba đứa con trai và cô nhân tình đang lên cơn điên loạn, thầm nghĩ "Chuyện nầy không thể xảy ra với mình".
Nhưng Donatella không buông tha cho ông.
- Trước khi chúng tôi đi, - Cô ta thông báo, - Tôi muốn có một triệu đô la. Tiền mặt.
Ivo bật cười vì thấy đòi hỏi nầy quá lố bịch.
- Một triệu…
- Nếu không, tôi sẽ gọi điện cho vợ anh.
***
Chuyện đã xảy ra sáu tháng trước. Donatella vẫn chưa thực hiện lời đe doạ nhưng Ivo biết cô ta hoàn toàn có thể. Hàng tuần cô ta lại gia tăng áp lực. Cô ta gọi điện lên văn phòng của ông và nói:
- Tôi không cần biết anh lấy tiền bằng cách nào. Hãy kiếm đi.
Chỉ có mỗi một cách giúp Ivo kiếm được số tiền lớn như thế. Ông phải bán được số cổ phần trong Roffe và các con. Và Sam Roffe là người ngăn chặn việc bán cổ phần, người đang đe doạ vụ hôn nhân của Ivo và cả tương lai của ông. Ông ta phải bị chặn lại. Nếu biết đúng người thì tất cả đều có thể được lo liệu chu tất.
Điều làm Ivo đau đớn hơn hết là Donatella, người tình của ông, không cho ông chạm vào người cô ta.
Ivo được phép hàng ngày thăm các con, nhưng phòng ngủ thì tuyệt đối bị cấm cửa.
- Sau khi anh đưa tiền cho tôi, - Donatella hứa, - Chúng ta sẽ làm tình với nhau.
Vì quá đỗi tuyệt vọng, một buổi chiều, Ivo đã gọi điện cho Donatella và nói:
- Anh đến ngày bây giờ đây. Tiền nong đã được thu xếp ổn thoả.
Ông định làm tình với cô ta trước rồi xoa dịu cô ta sau. Nhưng mọi việc đã không tuân theo dự định của ông. Ông đã cởi được quần áo cô ta, và khi cả hai cùng trần truồng, ông mới nói sự thật:
- Anh vẫn chưa có tiền, Cara, nhưng một ngày gần đây…
Và thế là cô ta nhẩy bổ vào tấn công ông như một con thú dữ.
Giờ đây Ivo đang nghĩ về những việc đó, khi đang lái xe rời khỏi căn hộ của Donatella và rẽ đường Cassia đông đúc ở phía Bắc, hướng về phía nhà ở Olgiata. Ông liếc khuôn mặt mình trong tấm gương chiếu hậu.
Máu đã bớt chảy nhưng những vết cào nhìn rất rõ và đã đổi màu. Ông nhìn xuống chiếc áo sơ mi dính đầy máu. Ông sẽ phải giải thích ra sao với Simonetta về những vết cào trên mặt và lưng đây? Trong một phút liều lĩnh, Ivo đã định kể cho vợ nghe toàn bộ sự thật nhưng ông đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.