Nolan rất ghét làm ca đêm. Có một vẻ gì đó quái đản ở các phòng thí nghỉệm vào ban đêm. Mùi của các *****g thú làm anh ta muốn nôn mứa. Nolan tự hỏi phải chăng tất cả những con thú họ giết ở đây đều có linh hồn và quay lại vật vờ trong các hành lang. Mình phải đòi tiền để trả cho mấy con ma, anh ta nghĩ. Tất cả mọi người trong toà nhà nầy đều đã về nhà từ lâu, ngoại trừ ông khoa học gia điên khùng chết tiệt nầy với những cái *****g đầy thỏ, mèo và chuột đồng.
- Bao lâu nữa thì giáo sư về? - Nolan hỏi.
Joeppli ngước lên, lần đầu tiên nhận ra Nolan.
- Cái gì?
- Nếu giáo sư còn ở đây một lúc nữa, tôi có thể mang cho ông một miếng sandwich hoặc một cái gì đó. Tôi đã xem qua nơi để thực phẩm và đã ăn một chút.
Joepli nói:
- Chỉ một cốc cà phê thôi, làm ơn. - Rồi ông quay lại với các biểu đồ của mình.
Nolan nói:
- Tôi sẽ khoá cửa ngoài khi rời khỏi đây.
- Tôi sẽ quay lại ngay. - Joepli thậm chí không nghe thấy giọng anh ta.
Mười phút sau cửa phòng thí nghiệm lại mở và một giọng nói vang lên:
- Ông làm việc muộn quá, Joepli!
Joepli giật mình nhìn lên. Khi nhận ra đó là ai, ông đứng dậy, bối rối nói:
- Vâng, thưa ngài. - Ông cảm thấy tự hào vì người nầy đã ghé vào thăm ông.
- Công trình Suối Thanh Xuân, tối mật, phải không ạ?
Emile lưỡng lự. Cô Roffe đã dặn không ai được phép biết về nó. Nhưng, dĩ nhiên, không bao gồm người khách nầy. Đây là người đã đưa ông vào làm trong tập đoàn. Vì thế Emile Joepli mỉm cười và trả lời:
- Vâng, thưa ngài. Tối mật.
- Tốt. Cứ để như thế. Công việc ra sao rồi?
- Rất tuyệt, thưa ngài.
Vị khách đi thơ thẩn đến một cái *****g thỏ. Emile Joepli đi theo người đó.
- Có vấn đề gì cần tôi giải thích không?
Người đàn ông mỉm cười.
- Không. Tôi cũng khá quen thuộc nơi nầy, Emil.
Khi vị khách quay đi, ông ta *****ng phải một cái đĩa không để đựng thức ăn cho súc vật và nó rơi xuống sàn.
- Xin lỗi.
- Xin ngài đừng bận tâm. Để tôi nhặt nó.
Emil Joeppli với tay xuống nhặt nó lên và phía sau đầu ông như nổ tung ra một dòng nước đỏ, và điều cuối cùng ông thấy là nền nhà nâng lên rất nhanh để đón lấy ông.
***
Tíếng chuông điện thoại kêu liên tục đánh thứcElizabeth. Nàng ngồi dậy trên giường, vẫn còn ngái ngủ và nhìn chiếc đồng hồ đặt trên cái bàn nhỏ. Năm giờ sáng. Nàng lần lần nhấc cái ống nghe ra. Một giọng nói hấp tấp vang lên:
- Cô Roffe? Đây là bảo an nhà máy. Có một vụ nổ vừa xảy ra tại một trong các phòng thí nghiệm. Tất cả đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Ngay lập tức nàng tỉnh hẳn.
- Có ai bị thương không?
- Có thưa cô. Một trong các nhà khoa học bị thiêu chết.
Anh ta không cần phải nói tên vớiElizabeth.
Chú thích:
(1) FDA: Cơ quan quản trị thực phẩm và dược phẩm
Chương 35
Thám tử Max Hornung đang nghĩ ngợi. Trong cục điều tra đầy những tiếng lách cách của máy chữ, tiếng cãi nhau, tiếng chuông điện thoại nhưng Max Hornung không hề nghe thấy hay nhìn thấy gì hết.