Phía sau là các bạn bè, các đại diện cho cộng đồng và giới truyền thông. Thám tử Max Hornung ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nghĩ rằng cái chết thật là vô lý. Con người đạt đến thời hoàng kim nhất và sau đó, khi đã có nhiều nhất để cho, nhiều nhất để sống, thì lại chết. Thật là không có hiệu quả.
Chiếc quan tài bằng gỗ gụ đã được phủ đầy hoa.
Càng lãng phí, thám tử Hornung nghĩ thầm. Quan tài đã được lệnh đóng kín. Max có thể hiểu được vì sao. Vị bộ trưởng đang nói bằng giọng tận thế:
- … Cái chết giữa cuộc đời, sinh ra đã có tội, cát bụi lại về với cát bụi.
Max Hornung không buồn để ý tới. Anh ta đang nghiên cứu những người trong phòng hành lễ.
- Thượng đế ban cho, và Thượng đế lấy đi…
Và mọi người bắt đầu đứng lên và hướng về phía lối ra. Buổi lễ đã kết thúc.
Max đứng gần cửa, và khi một người đàn ông cùng một người đàn bà đi tới, anh ta bước ra trước mặt người đàn bà và nói:
- Cô Elizabeth Roffe? Không biết tôi có được nói vài lời với cô không?
Thám tử Max Hornung ngồi cùng Elizabeth Roffe và Rhys Williams trong một căn buồng nhỏ tại tiệm bánh kẹo phía bên kia phòng tang lễ. Qua cửa kính họ có thể thấy cỗ quan tài được đưa vào chiếc xe tang màu xám.Elizabethquay mặt đi. Cặp mắt nàng đờ đẫn.
- Thế nầy là thế nào? - Rhys hỏi. - Cô Roffe đã khai hết cho cảnh sát rồi.
Thám tử Max Hornung nói:
- Ông Williams phải không? Còn một vài chi tiết nữa tôi muốn được kiểm tra kỹ hơn.
- Họ không thể đợi sao? Cô Roffe đã trải qua…
Elizabethđặt tay lên tay Rhys.
- Không sao. Nếu em có thể giúp được chuyện gì đó… - Nàng quay sang Max. - Ông muốn biết điều gì, thưa thám tử Hornung?
Max nhìnElizabethchằm chằm và lần đầu tiên trong đời anh ta không biết phải làm sao mở lời. Đối với Max, phụ nữ cũng xa lạ không khác gì những sinh vật ngoài hành tinh. Họ phi lý và khó đoán, phụ thuộc vào những phản ứng cảm xúc nhiều hơn là lý trí. Họ không tính toán. Max có ít ham muốn tình dục, vì anh ta có đầu óc định hướng, nhưng anh ta cũng có thể nhận rõ logic chính xác về tình dục. Chính các cấu trúc cơ học của nhiều bộ phận chuyển động phù hợp với nhau trong một tổng thể được sắp xếp đã kích thích anh ta. Điều đó, đối với Max, là thi vị của tình yêu. Động lực tuyệt đối của tình yêu. Max cảm thấy nhiều nhà thơ đã bỏ qua điểm nầy. Các cảm xúc đều mơ hồ và bừa bãi, một sự lãng phí năng lượng có thể không di chuyển nổi một hạt cát nhỏ nhất đến vài phân, trong khi logic có thể di chuyển cả thế giới. Điều làm Max bối rối bây giờ là anh ta cảm thấy dễ chịu khi gặpElizabeth. Điều đó làm anh ta băn khoăn. Từ trước đến giờ không có người đàn bà nào tác động đến anh ta như thế cả. Hình như nàng không hề nghĩ anh ta là một gã đàn ông xấu xí bé nhỏ, lố bịch như những người đàn bà khác vẫn nghĩ. Anh ta cố ép mình không nhìn vào mắt nàng để anh ta có thể tập trung tư tưởng.
- Cô có thói quen làm việc đến khuya phải không cô Roffe?
- Rất thường! -Elizabethnói. - Vâng!
- Khuya đến đâu?
- Cũng tuỳ. Đôi khi đến mười giờ. Đôi khi đến nửa đêm, hoặc lâu hơn nữa.
- Như thế có phải là một kiểu gương mẫu? Tức là mọi người xung quanh đều biết việc nầy?
Nàng nhìn anh ta, bối rối.
- Tôi cho là vậy.
- Vào đêm thang máy rơi, cô và ông Williamss và Kate Erling cùng làm việc đến khuya?