Nàng đột nhiên cảm nhận được tên ngốc này là người thích nàng nhất. Lý Thiếu Dương là người trong mộng của nàng, giấc mộng lãng mạng của một nữ tử trẻ. Ngô Chi Năng đã cưỡng đoạt phá vỡ nó. Mộng tan…..hiện thực chân thật lại trở về với nam nhân bên nàng.
“Lời trước kia ta nói vơi ngươi, có còn nhớ không?”
Thiết Huyết Cừu nói: “Những lời nàng nói với ta, mỗi câu nói , ta đều nhớ kỹ.”
Lưu Hương Ngưng nói: “Ngươi tại sao lại đối tốt với ta?”
Thiết Huyết Cừu suy nghĩ một chút lại nói: “Có lẽ bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn chưa có được nàng.”
Lưu Hương Ngưng hỏi: “Nếu như có được thì sao?”
Thiết Huyết Cừu nói: “Nghĩa phụ vẫn chưa sỡ hữu được Trữ Đình, cho dù đến chết, ông ấy vẫn còn nhất tâm một lòng yêu bà ta. Ta nghĩ nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nghĩa phụ và Trữ Đình kết thành phu thê, ta tin rằng nghĩa phụ vẫn yêu nàng ấy không thay đổi.”
Lưu Hương Ngưng nói: “Ồ, vậy tại sao tại đây ngươi không thể thẳng thán bồi tiếp ta, ngươi có cái gì sợ hãi chăng?”
Thiết Huyết Cừu nói: “Ta không sợ hắn, ta chỉ sợ làm thương tổn đến nàng.”
Lưu Hương Ngưng nói: “Vô luận ngươi đối tốt với ta như thế nào, ta cũng không thể trở thành người nữ nhân của ngươi, ngươi hiểu không?”
Trong đôi mắt Thiết Huyết Cừu hiện lên chút bi ai nói: “Thiết Huyết Cừu ta không có mẫu thân, không ai dạy ta ở chung với một nữ nhân phải như thế nào. Nghĩa phụ đã dạy ta cách yêu một người, ta muốn nhưng bởi vì nàng quá hoàn hảo, quá nhiều hy vọng xa vời. Nam nhân như ta, đích thật không thích hợp với nàng.”
Lưu Ngưng Hương nói: “Đôi khi ta nghĩ ngươi nên học theo Ngô Chi Năng.”
Thiết Huyết Cừu nhìn nàng, khi nàng nói những lời này có vẻ rất bình thản.
“Ngô Chi Năng không có sai, là ta sai. Khi ta mười tám tuổi, ta đã từng ao ước lấy được một nam nhân như hắn. Cũng bởi ta gặp Thiếu Dương nên mới cự tuyệt hắn. Một người nữ nhân cho một nam nhân hy vọng rồi lại làm cho người đó tuyệt vọng, đây là lỗi lầm của nữ nhân đó.”
Thiết Huyết Cừu thở dài nói: “Có lẽ……ai cũng không sai, chỉ là ông trời cho nàng quá xinh đẹp, Ta không thể là Ngô Chi Năng, điều đó quá khó khăn. Hắn là một người có dã tâm, ta không có. Dã tâm có thể làm một nam nhân trở nên điên cuồng.”
Lưu Ngưng Hương đột nhiên hỏi: “Ngươi có nghĩ tới làm sao để báo thù cho Thiếu Dương?”
“Trong khoảng thời gian này, ta chỉ nghĩ cách làm như thế nào để mang nàng trở về, chuyện báo thù, ta chưa nghĩ tới…” Thiết Huyết Cừu nói.
Vậy, bây giờ……thì sao?”
Thiết Huyết Cừu sững sốt rồi trả lời: “Bây giờ cũng chưa nghĩ. Ta biết, dù cho ta không tìm đên Ngô Chi Năng, hắn cũng sẽ tìm đến ta. Bất kể là ta mạnh đến như thế nào cũng không thể địch nổi Liệt Diễm bang. Sinh mạng bản thân tùy thời đều nằm trong tay người khác, còn nói gì đến chuyện báo thù…!” Hắn nhướng mi…..huyết dịch theo hai bên khóe miệng rỉ ra. Hắn nghiến răng nuốt ngược trở vào nhưng vẫn làm bại lộ tinh huyết, hai mắt Lưu Ngưng Hương chợt ảm đạm.