Hắn nói: “Kỳ thật ta vốn không phải người tinh minh, chỉ là rất may mắn.”
Ngô Chi Năng nói: “Ta cũng hiểu được ngươi không phải người tinh minh, chỉ là rất thật tình, nhưng cũng không may mắn. Ngươi chẳng những muốn chết, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào cứu Lưu Hương Ngưng ra. Nàng không hổ là đệ nhất mỹ nhân tại Vĩnh Tồn huyện, lại có hai người nam nhân bởi vì nàng mà chết? Ha ha!”
Ánh mắt của Thiết Huyết Cừu lộ ra tiếu ý, nói: “Có lẽ ta thật sự không cách nào sống sót, nhưng ít ra ta sẽ đạt tới mục đích của ta.”
Ngô Chi Năng nói: ” Mục đích của ngươi?”
Thiết Huyết Cừu nói: “Cứu Lưu Hương Ngưng ra là mục đích duy nhất của ta.”
“Ngươi đạt không được cái mục đích này đâu.” Ngô Chi Năng đứng lên, xoay người đi ba bước, nói:”Vũ Tác, tới phiên ngươi.”
Vũ Tác đi tới, hữu chưởng giơ lên cao, đột nhiên nghe được một tiếng cười dài, “Ngô Chi Năng, ngươi ngàn tính vạn tính chính là tính không ra ta sẽ đến.”
Thân hình Ngô Chi Năng kịch chấn, nói: “Ngụy Đạt, ngươi tới rất không phải lúc.”
Ngụy Đạt nói: “Ta cũng biết ta tới không phải lúc. Vũ Tác ngươi tốt nhất nên dừng tay, dù võ công ngươi cao đến đâu đại khái cũng không chống lại được một trăm binh lính của ta đâu?”
Vũ Tác nhìn Ngô Chi Năng một lúc, lại lui về.
Ngụy Đạt đi đến đỡ Thiết Huyết Cừu dậy nói: “Ta tưởng ngươi đã chết đi rồi.”
Thiết Huyết Cừu nói: “Ta cũng tưởng mình đã chết, đợi không tới lúc ngươi đến cứu ta. ”
Hai người nhìn nhau đồng thanh cười lớn.
Thiết Huyết Cừu hỏi: “Lưu Ngưng Hương như thế nào rồi?”
Ngụy Đạt nói: “Ta đã mang giao cho phụ thân của nàng rồi.”
“Cảm ơn ngươi! ”
Ngụy Đạt rất trẻ con nói: “Không cần cảm ơn, tróc nã kẻ xấu là chuyện của ta. Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, ngươi giúp ta bắt được một kẻ xấu này……ha ha”
Ngô Chi Năng nói: “Ngụy Đạt, chuyện của võ lâm, ngươi không nhúng tay vào là tốt nhất. ”
Ngụy Đạt nói: “Ngươi cướp đoạt dân nữ, ta làm sao có thể mặc kệ, hà huống ta đã nhúng tay rồi, ta có thể làm sao đây? ”
Ngô Chi Năng nói: “Ngụy Đạt, ngươi rồi sẽ hối hận. ”
Ngụy Đạt cười nói: “Ta cả đời này, chẳng biết đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, đích thị cũng có lúc thấy hối hận, chỉ có hôm nay việc này, ta tuyệt đối không bao giờ hối hận. Ngô Chi Năng ngươi một đời kiêu hùng, sao lại có thể làm ra chuyện dọa người như thế. ”
Ngô Chi Năng nói: “Dù ngươi hôm nay bỏ qua, ngươi vẫn như cũ làm khó dễ ta. ”
Ngụy Đạt nói: “Ít nhất cũng là chuyện ta nên làm. ”
“Ngươi đúng!” Ngô Chi Năng không hề cùng Ngụy Đạt cãi cọ, đối diện Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi thế nào tra ra được ta bỏ Lưu Ngưng Hương dưới mật thất? Nơi đó cũng chỉ có rất ít người biết, ngươi có thể tìm được thật là ngoài dự liệu của ta.”
Thiết Huyết Cừu nói: “Ta thật không biết mật thất nằm chỗ nào, chỉ biết ngươi để Lưu Ngưng Hương tại Liệt Diễm Bang. Khi ngươi đi ra, vì ngươi không dễ bỏ lại Lưu Ngưng Hương, song tất nhiên chỗ ngươi an bày Lưu Ngưng Hương ẩn thân tức là chỗ phòng ngự sâm nghiêm nhất. Ngụy Đạt khi đến, tự nhiên có thể tra ra. Liệt Diễm Bang môn đồ tuy nhiều nhưng cũng vẫn còn không dám cùng quan phủ đối nghịch. ”
Ngô Chi Năng nói: “Nếu ta thật sự mang Lưu Ngưng Hương đến, Ngụy Đạt không phải không dừng tay? ”
Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi dứt khoát không phải là người đơn giản vậy. ”