- Nhưng anh vẫn còn giữ địa chỉ của hắn? – Ellen bồn chồn hỏi.
- Dĩ nhiên tôi còn giữ. Tất cả giấy tờ cũ tôi để trong vali trong phòng của tôi. Chúng ta có thể về đấy tìm, nếu cô muốn.
- Thế thì hay quá – Ellen nhanh nhẩu nói – Điều chúng ta cần làm là tìm ra tên của hắn, xem hắn là ai.
- Chưa nhất thiết chính là hắn – Powell nói và rút ví ra.
- Hắn chứ không ai khác. Chưa có ai Dorothy gắn bó lâu đến thế – Ellen đứng lên – Trước khi đi, tôi cần gọi điện thoại một chút.
- Gọi người phụ tá của cô? Anh chàng đứng đợi cô dưới cầu thang và sẵn sàng gọi cảnh sát nếu cô xuất hiện chậm năm phút?
- Đúng thế – Ellen xác nhận, mỉm cười – Người ấy không đợi ở dưới lầu nhưng người ấy có thật.
Nàng đi ra phía sau căn phòng mờ mờ sáng, nơi có phòng điện thoại sơn màu đen đứng sát tường trông như một chiếc quan tài dựng đứng. Ellen quay số 5-1000.
- Đài KBRI đây, xin chào – Gịong nói của một phụ nữ ríu ríu qua máy.
- Chào cô. Xin cô vui lòng cho tôi nói chuyện với Gordon Gant.
- Rất tiếc. Chương trình của Gordon Gant đang phát. Cô gọi lại vào lúc 10 giờ. Hy vọng liên lạc được với Gant trước khi anh ấy về.
- Không thể nói chuyện với anh trong khi chương trình đang phát sao?
- Rất tiếc. Không thể gọi thẳng đến phòng ghi âm là nơi chương trình đang được truyền đi.
- Cô nhắn giúp được không?
- Rất sung sướng được giúp cô – Giọng nói của người phụ trách líu lo, nhiệt tình.
Ellen nói tên nàng và nhắn rằng nàng đi với powell về nhà hắn, ở đấy đến 10 giờ, Gant có thể gọi đến đó và tin cho Gant rõ Powell không phải là “người ấy”.
- Số điện thoại?
- Ừ nhỉ – Ellen nói, mở ví để trên đùi – Tôi không có số điện thoại nhưng có địa chỉ – Nàng cố lật tìm trang giấy mà không làm rơi ví xuống đất – 1520 khu tây, đường 35.
Giọng nói đầu dây bên kia đọc lại cho Ellen nghe.
- Chắc chắn anh ấy nhận được chứ? – Ellen hỏi.
- Cô yên tâm, tôi sẽ giao tận tay cho Gant – Giọng người phụ nữ cả quyết.
- Cám ơn cô nhiều.
Khi Ellen trở lại phòng giải khát, Powell đang bỏ tiền vào khay bạc người hầu bàn. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt anh ta, miệng anh ta lí nhí lời cảm ơn.
- Mọi việc xong – Ellen nói. Nàng với tay lấy áo choàng bên cạnh chỗ ngồi – Này anh Powell, hắn như thế nào, cái gã đó? Ngoài cái mã đẹp trai của hắn như cô gái đã bình phẩm?
- Tóc nâu, cao lớn… - Powell nói và nhét ví tiền vào túi quần.
- Lại tóc nâu nữa – Ellen thở dài.
- Dorothy giao mình cho những anh chàng Bắc Aâu – Powell nhẹ bông đùa.
Ellen cười, khoác áo choàng vào.
- Bố chúng tôi cũng tóc màu nâu – dĩ nhiên bây giờ thì bạc trắng cả rồi. Cả ba chị em tôi… xin lỗi – Nàng ngừng nói và liếc mắt nhìn qua vai Powell thấy phòng bên cạnh trống, có một ly cốctai và tờ đô la ở trên bàn, tờ giấy lau miệng được xé thành hình mạng nhện trông rất có kỹ xảo và đầy tính nghệ thuật.
- Xong chưa? – Hắn nói và mặc áo vào.
- Xong – Ellen trả lời.
Khi tắc xi dừng lại trước nhà Powell, lúc đó đã chín giờ năm mươi phút. Con đường 35 vắng vẻ. Những ngọn đèn đường lù mù, loang loáng chiếu qua những cành cây. Hai dãy nhà với những cửa sổ màu vàng ở hai bên đường trông giống như đoàn quân giương ngọn cờ qua một vùng đất không người ở.
Khi tiếng nổ của động cơ xe tắc xi nhỏ dần, Powell và Ellen bước lên bậc thềm lát đá đen nhám. Sau một lúc loay hoay tra khóa, Powell mở rộng cửa ra. Hắn bước sang một bên, rồi theo Ellen đi vào. Một tay đẩy cửa đóng lại, một tay hắn với bậc công tắc đèn.
Họ đang ở trong một căn phòng trông vui mắt với những đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.
- Tốt hơn hết là cô ở dưới này – Powell đề nghị, và đi về cầu thang bên trái căn phòng. – Ở trên gác đồ đạc lung tung lắm. Bà chủ nhà của tôi đang nằm bệnh viện nên tôi chẳng biết nhờ ai – Hắn đứng ở bậc thang thứ nhất – có lã tôi mất độ vài phút đẻ tìm quyển sổ. Dưới bếp có cà phê, nếu cô muốn uống. Bếp ở phía sau đấy. Cô cần gì không?