- Kể hết đi. Cô dự định đến lúc nào thì bắt hắn viết lời thú tội?
Nàng thuật lại cho Gant nghe tâm trạng bất chợt thất vọng của Powell khi đi ngang qua tòa nhà Hành chính, cố gắng lặp lại một cách chính xác những nhận xét, phê bình của Powell trong khi hắn ở trong một trạng thái buồn rầu, bức xúc do men rượu gây nên.
Khi bắt chuyện trở lại, Gant tỏ ra nghiêm trang hơn.
- Ellen hãy nghe anh. Việc này không phải dễ đùa giỡn đâu!
- Sao thế? Hắn vẫn nghĩ em là Evelyn Kittredge.
- Em đừng coi thường hắn. Giả như Dorothy đã đưa ảnh của em cho hắn xem?
- Dorothy chỉ có một tấm ảnh duy nhất, ảnh rất mờ và mặt em bị tối. Nếu hắn có thấy đi nữa thì cũng đã một năm rồi. Hắn khó có thể nhận ra em được. Ngoài ra, nếu hắn đã có ý nghi ngờ em, sao hắn lại nói những điều như thế?
- Có lý, cũng có thể là như vậy – Gant miễn cưỡng chấp nhận – Giờ em định làm gì?
- Trưa nay em xuống thư viện, đọc lại toàn bộ những bài báo tường thuật về cái chết của Dorothy. Có một vài chi tiết đã không được nhắc đến, những việc rất nhỏ nhặt chẳng hạn như màu sắc cái mũ của Dorothy, sự kiện nàng mang găng tay… Tối mai em có hẹn với hắn. Nếu có thể khiến hắn mở miệng nói về cái chết của Dorothy thì có thể hắn sẽ nói ra những điều mà chỉ trong trường hợp có mặt bên cạnh Dorothy lúc nàng chết thì hắn mới biết được.
- Đó không phải là bằng chứng để kết luận được – Gant phủ nhận - Hắn có thể biện bạch là hắn có mặt trong tòa nhà lúc ấy và chỉ thấy Dorothy sau khi…
- Em không tìm chứng cớ để kết lụân. Tất cả những điều em muốn là có sự kịên gì đó để cảnh sát không còn nghĩ rằng em là một con người kỳ khôi, có đầu óc tưởng tượng thái quá.
Nếu em có thể chứng minh hắn có mặt bất cứ chỗ nào gần nơi Dorothy chết lúc đó thì cũng đủ để cảnh sát khởi sự quật lại vụ án.
- Em hãy trình bày cho anh nghe, làm cách nào em buộc hắn huỵch toẹt với em mọi chi tiết như thế mà không gây ra sự nghi ngờ ở hắn? Hắn đâu phải là mọt kẻ ngu ngốc, phải không?
- Em phải thử liều thôi – Nàng nói – Còn cách nào khác nữa đâu anh?
Gant im lặng suy nghĩ.
- Anh có cái búa nhọn đầu, mình bổ lên đầu hắn, lôi đến nơi xảy ra thảm kịch, tra khảo, bắt hắn khai.
- Anh biết đấy – Giọng nàng chững chạc – Chẳng còn cách nào khác để… - Giọng nàng lạc hẳn đi…
- Ellen?
- Em vẫn còn đây – Nàng vội trả lời.
- Chuyện gì thế? Anh ngỡ chúng ta bị quấy rầy.
- Em đang suy nghĩ.
- Thế à? Ellen, anh nói nghiêm túc nhé, em liệu giữ mình đấy. Vào ngày mai, bất cứ lúc nào, em nhớ gọi điện thoại cho anh để anh có thể biết em ở đâu và công việc diễn biến như thế nào.
- Vì sao? – Ellen thắc mắc.
- Để bảo đảm an toàn sinh mạng của em.
- Hắn sẽ nghĩ em là Evelyn Kittredge thôi.
- Dẫu sao em cũng phãi gọi điện cho anh. Đừng tự ái. Hơn nữa, tóc anh dễ bạc trắng lắm, Ellen à.
- Vâng, em sẽ gọi.
- Chúc em ngủ ngon, Ellen.
- Tạm biệt anh Gordon.
Nàng gác máy và vẫn ngồi nguyên ở trên giường, cắn môi dưới, nhịp nhịp ngón tay như mỗi khi có điều gì khiến nàng lo nghị
Vội cầm lấy cái ví, Ellen nhìn lên mỉm cười chào Powell đang bên kia hành lang tiến tới gần. Hắn mặc áo măngtô màu xám, bộ áo quần màu xanh hải quân, miệng nở nụ cười giống như đêm hôm qua.
- Hề, hề – Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Ellen trên ghế nệm da – Chắc chắn em không bao giờ để bạn trai của em phải chờ đợi.
- Thỉnh thoảng em cũng cho một vài cu cậu nóng ruột.
Hắn toét miệng cười.
- Đi tìm việc thế nào?
- Đáng mừng - Nàng cười – Một chỗ tạm được, văn phòng luật sư.
- Hay quá. Vậy là em sẽ ở lại Blue River.
- Chắc phải thế.
- Tốt… - Hắn kéo dài tiếng đó tỏ vẻ đồng tình. Rồi nhấp nháy mắt nhìn đồng hồ tay – Ta nên đi cho rồi. Khi đi qua tiệm nhảy Clo-Ray, anh thấy người đông lắm.