Một phút sau hắn trở lại, tay cầm con dao lưỡi dẹt trở bánh trên lò nướng. Hắn lại mở hộc lấy thêm một miếng phomát mỏng để lên bánh thịt. Hắn và Ellen nhìn nhau qua gương trong lúc hắn cuốn bánh thịt bỏ vào đĩa.
- Hình như cô chưa bao giờ đến đây?
- Chưa. Tôi chỉ đến Blue River vài ba ngày nay.
- Thế à. Ở lại hay chỉ ghé ngang qua? – Hắn nói chậm rãi như người đi săn đang rình mồi.
- Ở lại. Nếu tìm được việc làm.
- Chẳng hạn nghề gì?
- Thư ký.
Hắn nhìn quanh, một tay cầm con dao lưỡi dẹt, một tay cầm đĩa.
- Điều đó cũng dễ thôi.
- Thật à?
Im lặng.
- Cô từ đâu đến? – Hắn hiếu kỳ.
- Des Moines.
- Ở đó tìm việc dễ hơn Blue River.
Ellen lắc đầu.
- Phần đông các cô gái từ Des Moines tỏa đi tìm việc khắp nơi.
Hắn lại quay vào phía trong, lấy dao lật bánh lên.
- Cô có bà con ở vùng này không?
Nàng lắc đầu, nói nhỏ:
- Tôi chẳng quen một ai trong thành phố, trừ một bà làm ở phòng xin việc.
Ở cuối quầy lại có tiếng muỗng gõ vào thành ly.
- Con khỉ – Hắn làu bàu bực mình – Cô thích công việc của tôi không?
Hắn bỏ đi. Vài phút sau trở lại. Hắn lấy dao nạo nạo trên mặt lò nướng.
- Bánh thịt thế nào?
- Ngon lắm.
- Cô dùng gì nữa không? Uống thêm cà phê nhé?
- Thôi, cám ơn anh.
Mặt lò đã sạch nhẵn nhưng hắn vẫn tiếp tục vừa cạo vừa nhìn Ellen trong gương. Nàng cầm giấy lau chặm nhẹ lên môi.
- Anh tính tiền dùm?
Hắn xoay người lại, lấy bút chì và một tập giấy màu xanh từ thắt lưng.
- Này cô – Hắn nói, mắt vẫn không ngước nhìn lên – Có bộ phim rất hay chiếu tại rạp Paramount tối nay. Phim Chân trời đã mất. Cô thích đi xem không?
- Tôi…
- Cô bảo không quen ai ở thành phố này mà!
Nàng làm ra vẻ đắn đo.
- Thôi được – Cuối cùng nàng đồng ý.
Hắn nhìn lên mỉm cười, lần này nụ cười thoải mái hơn.
- Hay quá. Tôi đón cô ở đâu?
- Tại New Washington house, ở hành lang.
- Lúc tám giờ được không? – Tôi là Dwight – Hắn cười – Giống như Tổng thống Eisenhower. Dwight Powell.
Hắn nhìn nàng, chờ đợi.
- Tôi là Evelyn Kittredge.
- Hề, hề – Hắn cười thích chí. Nàng vui vẻ cười lại. Có một cái gì đấy thoáng nhanh trên mặt của hắn: Ngạc nhiên?… Nhớ lại?
- Chuyện gì thế? – Ellen bất chợt hỏi – Sao anh nhìn như vậy?
- Nụ cười của cô – Hắn lúng túng – Nụ cười trông giống như một cô gái tôi đã quen…
Hắn bỏ lửng câu nói. Ellen nói một cách quả quyết.
- Joan Bacon hay Bascomb, gì gì đó. Mới ở thành phố hai ngày, đã có hai người nói với tôi rằng tôi giống như Joan…
- Không phải. Cô gái ấy tên là Dorothy – Hắn cuốn tập hóa đơn lại – Để tôi thanh toán tiền cơm trưa.
Hắn khoát tay để người thủ quỹ chú ý đến hắn. Hắn nghểnh cổ lên, chỉ hóa đơn thu tiền, chỉ vào Ellen rồi chỉ vào hắn, sau đó nhét hóa đơn vào túi quần.
- Mọi việc xong – Hắn nói.
Ellen đang đứng mặc áo ngoài vào.
- Đúng tám giờ tại hàng lang New Washington House – Hắn nhắc nhở – Cô đang ở đó?
- Vâng – Nàng cười, nàng có thể đọc được ý nghĩ trong đầu óc hắn “người đâu mà dễ làm quen thế, một người lạ đến Blue River, ở khách sạn…”.
- Cám ơn anh về bữa trưa nhé – Nàng nói.
- Có gì đâu.
Ellen cầm ví.
- Hẹn tối nay, Evelyn – Hắn lặp lại lần nữa.
- Tám giờ, đúng hẹn. – Nàng nói và quay người đi về phía cửa. Nàng đi chậm rãi, có cảm giác đôi mắt hắn đang dính trên con người nàng. Đến cửa, nàng xoay người lại. Hắn vẫy tay, cười. Nàng vẫy tay cười lại.
Ra phía ngoài, nàng nhận ra hai đầu gối nàng đang run.
Bảy giờ hai mươi, Ellen đã có mặt tại hành lang để Powell không có cơ hội nhờ người thư ký gọi lên phòng “cô Kittredge”. Tám giờ kém năm hắn đến, hàng ria mép nhếch lên cười… “Người đâu mà quen quá dễ… một người lạ trong thành phố…”.