Treo áo ngoài vào tủ, Ellen ngồi xuống bên cạnh bàn gần cửa sổ.
Nàng lấy trong ví ra cây bút và lá thư đang viết lở dở cho Bud. Nhìn sững địa chỉ trên phong bì chưa dán lại, Ellen tự hỏi có nên kể cho Bud nghe về sự thất bại của nàng vừa qua và về sự gặp gỡ với viện trưởng Welch không. Không,… không nên…, nếu Powell quả thật là tên sát nhân thì câu chuyện liên quan Gant chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Không hiểu tại sao mình tin chính là Powell, chứ không phải là Gant. Không phải vì thái độ cởi mở của gant mà mình nghĩ thế. Hắn đã nói gì nhỉ? “Đừng để tôi bị lừa gạt bởi cái nghề phê bình âm nhạc của tôi. Tôi không có ý định chơi trò…”.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Ellen vội đứng lên.
- Ai đó?
- Tôi mang khăn mặt đến – Giọng nói của một người đàn bà vọng vào.
Ellen đi ngang qua phòng nắm lấy quả nắm cửa.
- Xin lỗi tôi không mặc áo quần. Hãy để ngoài đó cho tôi.
- Vâng.
Nàng đứng đợi một chốc, nghe tiếng bước chân bất chợt đi ngang qua và tiếng rầm rầm của thang máy xuống phòng khách. Bàn tay cầm nắm cửa ướt đẫm. Cuối cùng nàng cười thầm chế nhạo sự hốt hoảng của mình, rồi từ từ mở cửa.
Gant đứng đó, vai tựa vào khung cửa, một tay đặt lên mái tóc hoe vàng.
- Chào cô em họ Hester – Hắn cười – Tôi đã nói rồi, tôi cực kỳ tò mò.
Ellen vội đóng cửa lại nhưng bàn chân chắc nịch của hắn đã chặn dưới đấy.
Hắn nheo mắt ranh mãnh.
- Vui thật. Tôi đã bám riết theo xe – Hắn đưa tay vẽ một vòng ngoằn ngoèo rtong không – giống y hệt một động tác trong chuyện phim của hãng Warner Brothers. Anh tài xế bị một đòn bất ngờ hơi đau nhưng anh ta khó lòng từ chối món tiền thưởng kia, cô em họ à. Tôi nói với anh ta rằng cô bỏ gia đình chạy trốn.
- Cút đi – Ellen giận dữ – Tôi sẽ gọi ông quản lý.
- Nào, Hester – Hắn không cười nữa – Tôi có thể bắt giữ cô vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp hoặc đã mạo danh họ hàng hoặc đại để cái gì giống như thế. Sao cô không mời tôi vào chuyện gẫu một chốc? Nếu sợ mấy nhân viên trực khách sạn dị nghị thì cứ mở toang cánh cửa ra – Hắn khẽ đẩy cửa, buộc Ellen phải lui một bước – Thế chứ – Hắn nói và ung dung bước vào phòng. Hắn nhìn người nàng, lộ vẻ thất vọng – “tôi không mặc áo quần”, cô nói thế, lẽ ra tôi phải biết cô là chúa nói láo – Hắn đến ngồi lên thành giường – Có gì đâu mà cô run lên dữ vậy. Tôi sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ.
- Anh muốn gì?
- Một lời giải thích.
Nàng mở tung cánh cửa ra vào và vẫn đứng nguyên trên lối đi như thể đây là căn phòng của hắn còn nàng là khách.
- Việc đó… việc đó đơn giản thôi. Tôi thường theo dõi chương trình của anh…
Hắn nhìn va li.
- Nghe ở Wisconsin à?
- Chỉ cách một trăm dặm. Chúng tôi nghe đài KBRI. Thật đấy.
- Hãy nói tiếp.
- Tôi nghe chương trình của anh và rất thích… Tôi đến Blue River, nhân tiện tìm gặp anh…
- Và khi gặp tôi thì cô bỏ chạy?
- Thế anh đã hành động như thế nào? Không phải vô cớ mà tôi xử sự theo cách ấy? Tôi đóng vai cô em họ của anh bởi vì tôi… tôi muốn có một vài thông tin về anh. Anh ưa loại gái nào…
Tay xoay cằm có vẻ nghi hoặc, hắn đứng lên.
- Làm cách nào cô lại có số điện thoại của tôi?
- Trong cuốn niên giám sinh viên.
Hắn đi đến chân giường, sờ chiếc va li.
- Nếu cô học ở Caldwell, làm thế nào cô có quyển niên giám của đại học Stoddard?
- Một người bạn gái đưa cho tôi?
- Ai?
- Annabelle. Chị ấy là bạn tôi.
- Annabelle… - Hắn đã nhận ra cái tên này.
Hắn đảo mắt nhìn Ellen nghi ngờ.
- Này, cô nói thật đấy chứ!
- Thật chứ sao không thật? – Ellen nhìn xuống hai bàn tay của nàng – Tôi biết hành động như thế thật là lố bịch, nhưng vì quá thích chương trình của anh… - Khi nàng ngước mắt nhìn lên thì hắn đã đứng bên cạnh cửa sổ.